Đêm thê lương, ánh trăng lạnh lùng.
Hầu hết mọi người đã chìm vào giấc ngủ, còn có một bộ phận người chè chén thâu đêm.
Lục Tiểu Phụng nằm trên mấy tầng chăn bông mềm mại giữa chiếc giường lớn tản ra u hương. Một nữ nhân gương mặt mị hoặc tựa vào ngực y. Chỉ thấy trên người nàng mặc lớp lụa mỏng hơi mở rộng, khóe mắt chân mày tràn đầy phong tình.
Ngón tay thon dài tinh tế lột vỏ một quả nho, đưa đến bên miệng nam nhân, mềm mại hỏi: "Suy nghĩ cái gì mà tập trung đến vậy?"
Lục Tiểu Phụng há mồm nuốt quả nho, hai tay gối lên sau đầu, lười biếng nói: "Ta đang nghĩ, lát nữa có người xông tới hay không."
Nữ nhân thấy nhiều không trách hỏi: "Ngươi lại chọc phải phiền toái?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Thiên đại phiền toái."
Nữ nhân nói: "Rất khó giải quyết?"
"Đúng vậy." Lục Tiểu Phụng mặt ủ mày chau nói: "Đánh cũng không phải mắng cũng không phải, quá khó xử."
Nữ nhân che miệng cười, nói: "Người kia chẳng lẽ là Hoa công tử? Các ngươi cãi nhau?"
"Sức tưởng tượng của ngươi không tồi." Lục Tiểu Phụng thở dài nói: "Nếu là Hoa Mãn Lâu, sự tình dễ giải quyết rồi, đáng tiếc......"
Thấy y nói nửa câu liền ngưng lại, nữ nhân đẩy đẩy y, bất mãn nói: "Ngươi nói rõ ràng đi, nào có đạo lý nói một nửa liền không nói."
Lục Tiểu Phụng lật người, đưa lưng về phía nàng, rõ ràng muốn cự tuyệt. Chuyện mất mặt đến vậy, sao y có thể nói cho người khác biết?
Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Mây đen che khuất ánh trăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tieu-phung-truyen-ky-vai-ac-nghich-tap-thanh-cong/1047688/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.