Ánh nắng sớm tươi đẹp chiếu vào Bách Hoa Lâu ngào ngạt hương hoa.
Lục Tiểu Phụng thở dài lần thứ 108. Dù là Hoa Mãn Lâu cũng không nhịn được nữa: "Ngươi có thể ngậm miệng lại không?"
Lục Tiểu Phụng lại thở dài một tiếng, vô cùng đau đớn nói: "Ta đã thảm đến vậy, ngươi không an ủi ta thì thôi, còn chê ta phiền, kêu ta ngậm miệng. Tình bằng hữu của chúng ta đâu rồi?"
Hoa Mãn Lâu cười nói: "Bị tiếng thở dài của ngươi đuổi đi mất rồi."
Lục Tiểu Phụng nói: "Thay vì đùa bỡn ta, ngươi nên dừng việc đang làm, cùng ta uống rượu giải sầu."
Hoa Mãn Lâu nói: "So với nghe ngươi thở ngắn than dài, ta tình nguyện tiếp tục chăm sóc hoa cỏ."
Lục Tiểu Phụng ăn đậu phộng, nhìn Cung Cửu ngẩng đầu, ngồi bên cửa sổ ngây ra như khúc gỗ, kỳ quái nói: "Tiểu quỷ này đã ngồi đờ ra đó cả một buổi sáng rồi, không biết nó đang nghĩ cái gì."
Hoa Mãn Lâu nói: "Ngươi nói nó đang ngồi đờ ra, thì còn có thể nghĩ cái gì."
Lục Tiểu Phụng nhìn chăm chú Cung Cửu một lúc lâu, buồn bực nói: "Một đứa bé đáng yêu như thế, tính cách sao lại quái dị vậy chứ?"
Hoa Mãn Lâu nói: "Hoàn cảnh sống, người tiếp xúc, đều sẽ sinh ra ảnh hưởng đến tính tình của một người."
Lục Tiểu Phụng nói: "Ta đây thật muốn đến nơi nó lớn lên, gặp người thân của nó một lần."
Cung Cửu đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng cười với y: "Ta khuyên ngươi tốt nhất nên từ bỏ ý tưởng đó."
Lục Tiểu Phụng: "Vì sao?"
Cung Cửu: "Muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tieu-phung-truyen-ky-vai-ac-nghich-tap-thanh-cong/1047689/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.