Trên tiểu lâu tràn đầy hoa tươi, Hoa Mãn Lâu đang tưới nước cho "Tình nhân".
"Tình nhân" của hắn không phải người, mà là những đóa hoa đang nở rộ trong các chậu cây.
"Ngươi thật là thảnh thơi a." Một thanh âm vang lên bên cửa sổ.
Hoa Mãn Lâu ôn hòa cười: "Ta xưa nay đã vậy. Ngược lại là ngươi, sao lại có thời gian tới chỗ ta thế?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Ta trốn một người."
Biết rõ tính xấu của Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu không khỏi trêu ghẹo: "Nợ tình?"
Lục Tiểu Phụng lắc đầu: "Nếu là nợ tình còn tốt hơn nhiều."
Hoa Mãn Lâu hiểu rõ nói: "Xem ra ngươi lại gặp phiền toái."
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói: "Phiền toái tự tìm tới cửa, ta có thể làm sao bây giờ?"
Hoa Mãn Lâu cười nói: "Nguyện nghe kỹ càng."
Lục Tiểu Phụng cảm thấy có chút mất mặt, không muốn nói lắm, nhưng nghĩ đến mình bị một tiểu quỷ bảy tám tuổi đuổi theo cả đêm, lại không thể hoàn toàn thoát khỏi đối phương, y cảm thấy chỉ cần Hoa Mãn Lâu có thể đưa ra một ý kiến hay giúp y thoát khỏi tiểu quỷ kia, mất mặt một chút cũng không quan trọng.
Lục Tiểu Phụng đem chuyện chính mình tối hôm qua gặp được Cung Cửu kỹ càng tỉ mỉ kể lại.
Hoa Mãn Lâu mười mấy năm trong cuộc đời, chưa từng gặp người kỳ quái như thế, cũng chưa từng nghe qua chuyện kỳ lạ như vậy, hắn khiếp sợ nói: "Ngươi nói là nó làm ngươi quất nó?"
Lục Tiểu Phụng gật đầu: "Đúng vậy."
Hoa Mãn Lâu nói: "Hơn nữa là bởi vì nghe nói ngươi thành danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tieu-phung-truyen-ky-vai-ac-nghich-tap-thanh-cong/1047687/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.