Chương trước
Chương sau




Lần này Lục Tiểu Phụng đến Vạn Mai sơn trang, trên cơ bản là vô ích, vì vậy hắn đành “Xám xịt” chạy đi tìm hậu đại của châm thần Tiết phu nhân, cũng là cũ tình của hắn, Tiết Băng, lấy tấm khăn tay lụa đỏ có thêu hoa mẫu đơn mà thêu hoa đạo tặc để lại để tra án .

Lục Tiểu Phụng đi gặp tình nhân cũ, Hoa Mãn Lâu và Kim Cửu Linh tự nhiên sẽ không đi cùng, vì thế Hoa Mãn Lâu trở về Hoa gia, muốn mượn nhân mạch của Hoa gia tìm manh mối. Mà Kim Cửu Linh thì ở lại, lý do của gã càng dễ tìm: Gã nói với Lục Tiểu Phụng, gã cảm thấy Cung Cửu nhận thức thêu hoa đạo tặc, cho nên muốn lưu lại tìm cách nói, nói không chừng có thể lấy được đột phá trọng đại.

Lục Tiểu Phụng tự nhiên là cực lực đồng ý, nhưng lại không kiềm được nắm chặt tay Kim Cửu Linh cẩn thận dặn dò: Cung Cửu người này thật sự rất không đơn giản, Kim huynh nhất định phải cẩn thận một chút, đừng vì tra án mà chọc giận Cung Cửu nha……

Kim Cửu Linh đương nhiên là trấn an Lục Tiểu Phụng, nói:“Ta và Cung Cửu quen biết nhiều năm, hắn làm người thế nào ta biết mà, ngươi chớ lo lắng, ngược lại phải bảo trọng bản thân a.”

Kết quả ba người bạn tốt cứ lưu luyến chia tay như vậy, sau khi Kim Cửu Linh “Nghĩa khí sâu nặng” nhìn theo Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu đi xa, liền xoay người đi tìm Cung Cửu .

Nơi Kim Cửu Linh và Cung Cửu hẹn gặp là một ám đà của Cung Cửu, chuyện hai người họ bàn bạc, đương nhiên không thể ở Vạn Mai sơn trang, vô luận là Ngọc La Sát, Diệp Cô Thành hay Tây Môn Xuy Tuyết đều là cao thủ tuyệt đỉnh, nếu lỡ không cẩn thận để người nào đó nghe được, chẳng lẽ phải giết người diệt khẩu sao?

“Mới bao lâu không gặp, tiền của Cửu ca liền càng ngày càng nhiều, thật khiến ta hâm mộ quá a!” Kim Cửu Linh vừa mở màn liền nói huyên thuyên.

Cung Cửu thản nhiên cười cười, ngạo nghễ nói:“Tiền tài đối với ta mà nói chỉ là phù vân rác rưởi,” Nói xong hắn nghiêm túc lên, khép hờ mắt nhìn chằm chằm Kim Cửu Linh, nói:“Ngược lại là ngươi, ta sớm nói qua, tiền của ngươi tiêu hết cứ tìm ta; Ngươi giỏi lắm, lại chạy đi làm thêu hoa đạo tặc gì đó, không phải là nhàn rỗi quá hoảng sợ muốn đi liều mạng chứ? !”

Kim Cửu Linh hừ nhẹ một tiếng, nói:“Thiên hạ này chỉ cần Cửu ca ngươi không muốn lấy mạng ta, còn ai có thể lấy chứ?” Nói xong gã dừng một chút, ái muội nở nụ cười, nói:“Ta cũng không phải Bạch Vân thành chủ, chẳng lẽ Cửu ca còn nguyện ý tiêu tiền như nước cho ta sao?”

“Xuy,” Cung Cửu nghiêng mắt liếc gã, nói:“Ngươi còn dám trêu ghẹo ta? Không phải ngươi coi trọng con gà con họ Lục kia sao?”

Sắc mặt Kim Cửu Linh thay đổi, làm ra bộ dáng muốn ói, nói:“Cửu ca ngươi…… Ta sao có thể…… Ta thích là thiếu nữ xinh đẹp a !”

Cung Cửu hừ cười nói:“Nếu không phải ngươi coi trọng Lục Tiểu Kê, sao lại mở trò chơi lớn như thế để cùng chơi trốn tìm với hắn?” Nói xong cũng không chờ Kim Cửu Linh phản bác, Cung Cửu lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói:“Ta mặc kệ ngươi là coi trọng Lục Tiểu Kê hay thích thiếu nữa xinh đẹp, cũng không quản ngươi muốn chơi thêu hoa hay thêu cỏ gì, tóm lại đừng làm hư chuyện của ta…… Nếu không, hậu quả này không cần ta phải nói chứ?”

Kim Cửu Linh cũng nghiêm túc lên, nói:“Cửu ca yên tâm, nhiều năm như vậy ta mới có thể trà trộn vào Nam Vương phủ làm tổng quản, làm gì cũng không dam làm hỏng chuyện của Cửu ca.” Tiếp đó gã lại lấy lòng cười nói:“Ta giả làm thêu hoa đạo tặc phế đi tổng quản Giang Trọng Uy Nam Vương phủ, cái này chẳng phải vì Cửu ca ngươi nha.”

Cung Cửu ôn hòa nở nụ cười, nói:“Được rồi, một mảnh tâm ý ngươi dành cho ta ta không biết sao? Liền theo bố trí của ngươi mà làm, Lục Tiểu Phụng đã xuất phát đi tìm Tiết Thần Châm, ngươi cũng qua đó đi, phải cẩn thận đừng để lộ!”

Kim Cửu Linh thụ sủng nhược kinh nói:“Đa tạ Cửu ca quan tâm.” Nói xong gã lại cười quái dị vài tiếng, nói:“Một mảnh tâm ý ta dành cho Cửu ca…… Lời này nếu để Bạch Vân thành chủ nghe thấy, y sẽ không cho ta ăn một kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên chứ?”

Cung Cửu bụp một cái chụp lên vai Kim Cửu Linh, ha ha cười nói:“Nếu y vì ghen mà cho ngươi một kiếm, ta thật sự cả nằm mơ cũng cười bật tỉnh luôn đấy.”

Kim Cửu Linh phảng phất có chút kinh ngạc, ánh mắt sáng quắc nhìn Cung Cửu, hỏi:“Cửu ca chẳng lẽ là thật tâm với Bạch Vân thành chủ?” Cung Cửu thu lại tươi cười, thản nhiên hỏi ngược lại:“Thì sao nào?”

Sắc mặt Kim Cửu Linh khẽ biến, ngữ khí có chút mất tự nhiên nói:“Cửu ca không phải từng nói với ta, động tình không phải là thứ lấy mạng sao?”

Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Sở dĩ ta nói động tình là thứ lấy mạng, đó là sợ địch nhân lấy tình yêu trong lòng đó ra để uy hiếp,” Nói xong vẻ mặt Cung Cửu kiêu ngạo nói tiếp:“Nhưng Bạch Vân thành chủ một kiếm đã xuất, hiện nay trên đời không ai có thể ngăn, lại có ai có thể lấy y đến uy hiếp ta? Đó chẳng phải là chuyện buồn cười nhất thiên hạ sao?”

Kim Cửu Linh vội vàng gật đầu tán dương:“Cửu ca cao kiến.” Cung Cửu lại vỗ vỗ bả vai Kim Cửu Linh, trêu đùa:“Ngươi…… không phải ghen tị chớ?”

Kim Cửu Linh ha ha cười, nói:“Ta đối với Cửu ca là một mảnh ngưỡng mộ kính nể, tuyệt không dám vọng tưởng, mong chuyện Cửu ca muốn làm, sớm ngày đắc thủ.”

Cung Cửu cười đến vẻ mặt ái muội, nói:“Vậy nhận cát ngôn của ngươi.” Kim Cửu Linh “Hắc hắc” bật cười hai tiếng, đột nhiên hỏi:“Còn có quần áo trên người Cửu ca…… Quả nhiên là vật phẩm tuyệt diệu, nhưng cái này hình như không phải do ta thêu, phải không nhỉ?”

Cung Cửu “Chậc chậc” nói:“Sớm biết ngươi có tay nghề thêu hoa tuyệt diệu thế, ta cần gì phải dùng nhiều tiền thỉnh người ta giúp ta thêu? Trực tiếp tìm ngươi không phải được rồi sao a.”

Nụ cười tươi như hoa của Kim Cửu Linh có chút cứng ngắc, nói:“Đúng a, Cửu ca nếu có điều cần, cứ việc tìm ta, chỉ cần Bạch Vân thành chủ không ăn giấm, đừng nói là thêu hoa mẫu đơn, cho dù là thêu…… Cũng được a.” Gã để sát vào bên tai Cung Cửu, không biết nói từ “Có nội hàm” gì, hai người đều cười cực có thâm ý.

Đợi đến hai người lại nói chuyện phiếm chốc lát, nói cười yến yến chia tay xong, Cung Cửu quay lại mật thất, vẻ mặt ôn hòa tươi cười kia nháy mắt liền biến thành ngoan lệ, âm thầm cười lạnh nói:“Kim Cửu Linh còn dám nói hết thảy vì ta? Hừ! khinh ta không biết hắn đang ngầm tích góp từng tí lương một, chiêu binh mãi mã, còn muốn khống chế đám nữ nhân mạnh mẽ Hồng Hài Tử kia sao? Huống chi trước mặt ta còn muốn che dấu thực lực chân chính của mình…… Thật sự là tâm lớn, người này hoàn toàn không thể lưu.” Hắn mặc quần áo này, vốn vì thử và chấn nhiếp Kim Cửu Linh, chứ chẳng liên quan gì đến Lục Tiểu Phụng.

Kỳ thật kiếp trước Kim Cửu Linh chính là người của Cung Cửu, Cung Cửu phái Kim Cửu Linh lẻn vào Nam Vương phủ vốn là vì đảo điên phụ tử Nam Vương hai kình địch kia. Kết quả Kim Cửu Linh dã tâm bành trướng, tự mình đi làm thêu hoa đạo tặc, cuối cùng chết trong tay Lục Tiểu Phụng, làm hỏng mết chuyện của Cung Cửu…… Cũng chính vì vậy, Cung Cửu mới thúc đẩy cuộc quyết chiến trên Tử Cấm Đỉnh, mượn chuyện này hủy diệt Nam Vương phủ.

Mà đời này thoạt nhìn Kim Cửu Linh vẫn là “cẩu không thể không ăn phân”, Cung Cửu nghĩ như vậy, âm trần nở nụ cười, nếu thế, nên chết thế nào thì chết thế đó, dù sao có Lục Tiểu Phụng tại, vô luận phiền toái gì cũng không đổ xuống đầu Cung Cửu này…… Chỉ tiếc bàn tay thêu hoa tuyệt kỹ của gã thôi a, Cung Cửu không chút thành ý thở dài.

Bất quá…… Lúc này cũng không thể nói Kim Cửu Linh làm hư chuyện của hắn được, bởi vì Diệp Cô Thành là người Cung Cửu để ý, như vậy quyết chiến Tử Cấm Đỉnh tất nhiên đã tan thành sương khói giữa trời, Cung Cửu đã có kế hoạch khác để đối phó phụ tử Nam Vương và Hoàng đế, vô luận như thế nào cũng sẽ không liên lụy đến Diệp Cô Thành .

Vì thế vấn đề hiện tại Cung Cửu gặp phải là, nhất định phải khiến Diệp Cô Thành và Nam Vương phủ triệt để cắt sạch hết mọi quan hệ! Nghĩ đến điểm này, Cung Cửu chạy khỏi ám đà, nhanh như chớp lao về Vạn Mai sơn trang.

Ai biết đâu chờ khi Cung Cửu trở lại Vạn Mai sơn trang, lại phát hiện Diệp Cô Thành không có ở đây, Tây Môn Xuy Tuyết và Tôn Tú Thanh cũng không biết chạy đâu chơi rồi, ngay cả Ngọc La Sát cũng không thấy bóng dáng, lão quản gia càng hỏi một câu không biết ba câu bày ra vẻ mặt “Ngu trung”, giận đến mức Cung Cửu cơ hồ xì khói.

Chờ hoài chờ hoài mà chẳng thấy người về, Cung Cửu cắn răng một cái, lại nhanh như chớp chạy vào thành trấn, phân phó thủ hạ đi thăm dò hành tung Diệp Cô Thành.

Quả nhiên, Diệp Cô Thành lúc này đang mật đàm cùng Nam Vương thế tử trong khách *** chúng ngủ lại…… Cung Cửu dồn hết sức mạnh tinh thần mới nhịn nổi, không sai thuộc hạ trực tiếp đi đầu độc Nam Vương thế tử cho chết quách luôn đi.

Đợi khi trăng treo giữa trời, Diệp Cô Thành mới đứng dậy cáo từ, lại không ngờ y vừa rời ra khách sạn không xa, bỗng một cước đạp không, thân mình thẳng tắp rơi xuống — Diệp Cô Thành lập tức cảnh giác lên, cầm kiếm trong tay, vừa phòng ngừa bị người ám toán trong không trung, vừa muốn phản kích ngay sau khi rơi xuống đất……

Bất quá thực hiển nhiên, nơi này vừa không có ám toán cũng không có địch nhân, chỉ có một Cửu công tử chờ lâu lắm lắm, chờ đến sắp phun trào xì khói.

Diệp Cô Thành lạnh lùng nhìn Cung Cửu, hỏi:“Ngươi làm quỷ gì đấy?” Cung Cửu nặn ra nụ cười, nói:“Thành chủ cùng Nam Vương thế tử trò chuyện với nhau thật vui, phải không?”

Diệp Cô Thành thản nhiên nói:“Ta nói chuyện với ai, liên quan gì đến ngươi.” Cung Cửu có chút tức giận nói:“Ngươi đừng quên, Nam Vương thế tử là đường huynh đệ của ta nha.”

“Nga?” Diệp Cô Thành bất động thanh sắc hỏi ngược lại:“Vậy không biết Thái Bình vương thế tử có chỉ giáo gì?”

Cung Cửu đến gần vài bước, ngữ khí âm u nói:“Diệp Cô Thành, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, nhưng không cho ngươi có bất cứ dính dáng và liên hệ Nam Vương phủ gì với nữa.”

“Không cho?” Diệp Cô Thành trong lòng nhảy dựng, cũng cười lạnh nói:“Dựa vào cái gì.”

Cung Cửu thấy biểu tình của Diệp Cô Thành như vậy, trong lòng càng não, liền nói:“Chỉ bằng Nam Vương phủ sớm hay muộn gì cũng sụp đổ!” Hắn để sát vào bên tai Diệp Cô Thành, ngữ khí nguy hiểm nói:“Ta muốn khiến người của Nam Vương phủ không ai toàn mạng, nếu ngươi liên lụy trong đó, chỉ có thể ngọc đá đều tan!”

Tim Diệp Cô Thành đập cực nhanh, nhưng vẫn bình tĩnh nói:“Ngươi uy hiếp ta?” Nói xong ra vẻ phẫn nộ, xoay người muốn đi, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm thật lớn — xem ra Cung Cửu cũng không có tâm tư để y đi làm bia rồi a.

Nào ngờ Cung Cửu lại từ phía sau ôm chặt lấy Diệp Cô Thành, phóng nhuyễn ngữ khí, sâu lắng nói:“Ta làm sao dám uy hiếp ngươi? Ngươi vì sao luôn bỏ qua tâm ý thành khẩn của ta dành cho ngươi vậy? Ngươi rõ ràng đã thừa nhận có tình với ta rồi sao?”

Trong lúc nhất thời lòng Diệp Cô Thành có chút loạn, đành bất đắc dĩ nói:“Ngươi buông tay.” Cung Cửu nói ngay:“Ta không buông.” Nói xong cư nhiên còn dán tới, hôn lên hai má Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành cảm thấy mặt y nóng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:“Cung Cửu, ngươi đừng có được một tấc lại tiến một tấc nha!” Tay y đã khoát lên chuôi kiếm.

Cung Cửu hưng phấn đến hai mắt sáng lên, trêu đùa nói:“Ngươi luôn không được tự nhiên như vậy, rõ ràng trong lòng có tình còn bày ra bộ mặt lạnh, ta thật sự yêu ngươi chết mất thôi nha nha nha……” Trên thực tế cái nết ngoài lạnh trong nóng này của Diệp Cô Thành rất hợp khẩu vị của Cung Cửu, đời trước Cung Cửu rất thích Sa Mạn, cho dù loại lạnh của Sa Mạn là xuất phát từ khinh bỉ; Nhưng Sa Mạn vẫn thiếu mất sự nhiệt tình từ tận trong tâm, nên Cung Cửu liền coi nàng như đồ chơi, cũng không dâng nổi chân tâm — nhưng Diệp Cô Thành thì khác, bề ngoài y lạnh là thật, nội tâm nhiệt cũng là thật, loại mâu thuẫn thần kỳ này của y thật sự khiến Cung Cửu muốn ngừng mà không được, càng lúc càng mê luyến.

Lúc này Diệp Cô Thành đã nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng vô cùng rối rắm: Rốt cuộc là quần ẩu hắn một trận hay cho hắn một kiếm hay trực tiếp đâm chết quách hắn đây? !

Cung Cửu phảng phất nhìn ra trong lòng Diệp Cô Thành có do dự, điều này càng tiêp thêm năng lương cho hắn, tiếp tục cười nói:“Điều Thành chủ muốn đạt được là vạn sự không dùng tâm, nhưng cuối cùng vẫn bị tức giận vì ta, nếu không phải trong lòng có ta, thì sao lại như thế?” Nói xong hắn cười tủm tỉm tiếp tục:“Nếu thành chủ thật sự sinh khí liền rút kiếm đi, ta cam đoan không đánh trả cũng không trốn tránh, ta sống hay chết đều tùy ngươi cao hứng mà……”

Diệp Cô Thành triệt để hết chỗ nói: biến thái động tình quả nhiên không giống bình thường, tình thoại buồn nôn thế này há mồm liền phun ra vèo vèo, thao thao bất tuyệt, trong khi giãy chết còn cố tình khiến tim y đập thình thịch! không nên không nên…… Như vậy nữa chẳng phải thật muốn bị biến thái này ăn chết, vì thế Diệp Cô Thành hung hăng nói:“Cung Cửu, ngươi quả thực là…… thiếu ăn đòn!”

Không ngờ Cung Cửu lại như bị những lời này đâm vào, vươn tay một phen, cũng không biết từ cái chốn nao mà biến ra một chiếc roi mềm, nhộn nhạo nói:“Ta chính là thiếu ăn đòn, A Thành ngươi nếu không nỡ xuất kiếm đâm ta, không bằng đánh ta đi, được không?”

_____________________________________

Trước khi đọc, xin giới thiệu trước với mọi người, cây liên lý là cây giống thế này này, hai cây cùng bộ rễ, mọc gần nhau, có khi ôm vào nhau, khiến người xưa cảm thấy như hình ảnh của đôi tình nhân ôm trọn nhau vào lòng, mãi mãi không chia lìa…

Những cây như thế thường được người ta coi là rất linh, đặc biệt là trong chuyện tình cảm trai gái, trong mấy bộ phim có mấy cô gái cầm cái nùi giấy đỏ đỏ ghi ước nguyện của mình về người yêu rồi ném lên mấy cái cây bự bự, có vài cây là cây liên ly đó

Cây liên lý cũng xuất hiện khá nhiều trong thơ ca, ví dụ như câu thơ kinh điển:

Tại thiên nguyện tác ti dực điểu. Tại địa nguyện vi liên lý chi

(Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành)

Thôi, nói đủ òi, mọi người đọc truyện nào…



__________________________________–
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.