Chỉ cần là người sống trên đời, liền không tránh khỏi sẽ có phiền não.
Lục Tiểu Phụng lại có phiền não mới, chính là thêu hoa đạo tặc kia. Hắn vốn không muốn quản chuyện này, nhưng lại trúng phải phép khích tướng của Kim Cửu Linh, chỉ có thể cười khổ ha ha tiếp nhận phiền toái này, không quản không được a.
Cung Cửu vốn không có phiền não gì, nhưng Nam Vương thế tử và nhóm tôi tớ của nó lại ngụ ở thành trấn cách Vạn Mai sơn trang không xa, đúng lúc là khách *** xa hoa mà đám thuộc hạ của Cung Cửu mở, vì thế hắn cũng không thể không phiền não rồi.
Về phần Ngọc La Sát, gã hẳn cũng phiền não, bởi vì hiện tại gã nhất định phải sống cuộc sống “Thần long kiến thủ bất kiến vĩ”, không thể lúc nào cũng quấn quít lấy bảo bối nhi tử của gã nữa, đều là vì cái tên Lục Tiểu Phụng phiền toái kia hết.
Kết quả là, trừ phiền toái của thêu hoa đạo tặc ra, dưới tình huống Lục Tiểu Phụng chẳng biết chút gì, Cung Cửu và Ngọc La Sát đều quyết định cho Lục Tiểu Phụng thiêm chút phiền toái.
Đương nhiên, có người phiền não khẳng định cũng sẽ có người không phiền não, liền tỷ như Tôn Tú Thanh, lại như Tây Môn Xuy Tuyết chẳng hạn.
Ngọc La Sát “Lúc ẩn lúc hiện” Không thể nghi ngờ để Tôn Tú Thanh có càng nhiều cơ hội tiếp cận Tây Môn Xuy Tuyết, cho nên nàng rất khoái nhạc, một chút cũng không cảm thấy phiền não. Mà trên thực tế trong khoảng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tieu-phung-dong-nhan-cuu-kiem/3198128/chuong-34.html