Chương trước
Chương sau




Diệp Cô Thành giật mình sửng sốt trong nháy mắt, lập tức cảm thấy trong lòng có ngọn lửa nhỏ “Tách” một tiếng liền bùng lên, y giật mạnh chiếc roi trong tay Cung Cửu, hung hăng quất ngược về sau một cái thật mạnh.

Một roi này quất mạnh đến nghe cả tiếng xé gió vù vù, còn ngầm mang theo kiếm khí và nội lực. Chỉ nghe “Ba” một tiếng, tiếp đó là mọi vật đều tĩnh lặng.

Diệp Cô Thành dừng một chút, “Ong ong vù vù” trong đầu được xua tan, sau đó mới đi lên vài bước thoát khỏi vòng tay của biến thái nào đó, tiếp theo quay đầu lại,“Hung tợn” nhìn về phía Cung Cửu, nhưng khi nhìn thấy trạng thái và biểu tình trước mặt của Cung Cửu, y liền không tự chủ được sinh ra một cảm xúc dở khóc dở cười: Bởi vì Diệp Cô Thành chỉ có thể nghĩ đến một từ để hình dung Cung Cửu hiện tại, đó chính là “Mặt máu”.

Cung Cửu ngơ ngác bụm lấy mặt, cũng ngây cả người ra — xem ra tuy hắn dâng roi lên, nhưng cũng không ngờ Diệp Cô Thành lại quất hắn thật, mà còn chẳng thèm nhìn lại, đưa lưng về phía hắn liền vung roi như vậy, quất mạnh vào mặt hắn, loại tình huống này ngay cả Cung Cửu sống cả hai đời cũng là lần đầu tiên gặp phải…… Nhưng rất nhanh, đáy mắt Cung Cửu cũng chậm rãi hiện ra một màu đỏ hưng phấn, thanh âm hắn hơi khàn khàn, chậm rãi nói:“A Thành…… Ngươi đối với ta thật sự không như mọi người a……”

Dưới đáy lòng Diệp Cô Thành đồng ý những lời này, y thật sự không còn biện pháp gì đối phó với biến thái này…… Nhưng y yên lặng nhìn thoáng qua chiếc roi trong tay, lại yên lặng ném roi xuống đất, sau đó thầm nghĩ: Chẳng lẽ về sau ca thật sự phải đổi thành khẩu vị nặng thế này sao? Cơ hữu là biến thái thật sự là bi thương quá đi! Di? ! Mà hình như có chút không đúng……

Không đợi Diệp Cô Thành ngẫm lại rõ ràng, Cung Cửu hứng phấn đi lên vài bước, lại tiếp cận đến, Diệp Cô Thành quay mặt đi chỗ khác, lạnh lùng thản nhiên nói:“Đừng làm dơ quần áo của ta.” mặt máu gì gì đó thiệt là làm đau cả mắt mà.

Cước bộ Cung Cửu hơi khựng, nhưng vẫn đi tới trước người Diệp Cô Thành, lại thật cẩn thận không dám đụng vào quần áo tuyết trắng của Diệp Cô Thành, biểu tình kia vừa ủy khuất lại bi thương, nhỏ giọng nói:“Ngươi ghét bỏ ta hả?”

Diệp Cô Thành nghẹn họng — y thật sự muốn quỳ trước Cung Cửu a! Nếu không phải vừa rồi Cung Cửu nhộn nhạo “Câu dẫn” y như vậy, làm y trong lòng bốc hỏa, đầu choáng váng, y cũng không đến mức cái gì cũng chưa kịp nghĩ liền thuận tay quất một cái như vậy…… Kết quả Cung Cửu hiện tại lại bày ra bộ dáng đáng thương hề hề thế này, khiến y cứ như quỷ súc công vậy: Ca thật sự không thích trọng khẩu vị mà!

Diệp Cô Thành bất đắc dĩ nhìn Cung Cửu, cứng họng không biết nói gì. Bất quá nhìn kỹ, roi y vừa quất cũng ác thấy rõ a, vết roi từ khóe mắt Cung Cửu lệch xuống hằn tới một bên vai, cả quần áo cũng rách toạc, vết máu loang lổ, còn lộ ra đường roi như ẩn như hiện, vừa nhìn qua, Cung Cửu thật sự giống như người bị hại vô tội vừa bị “Bạo đồ” lăng nhục.

Cung Cửu thấy Diệp Cô Thành mặt không chút thay đổi nhìn hắn, trong lòng cũng có chút lo lắng: hôm nay hắn trước sau bị Kim Cửu Linh và Nam Vương thế tử làm cho thực nóng nảy, quả thật có chút quá đáng, chẳng những vừa kéo vừa ôm lại dám hôn Diệp Cô Thành, còn nhất thời không nhịn được để lộ sơ hở, dâng roi lên…… Cung Cửu bỗng nhớ tới chuyện Tây Môn Xuy Tuyết bị hắn làm “Sợ tới mức” bỏ chạy nôn mửa đời trước, nếu Diệp Cô Thành cũng giống Tây Môn Xuy Tuyết cảm thấy hắn thực ghê tởm, vậy thì hắn chẳng bao giờ còn hy vọng nữa a ……

Vì thế Cung Cửu dùng sức trợn mắt, cố đè xao động trong lòng xuống, chớp ra mấy điểm lệ quang, yếu yếu ớt ớt nói:“A Thành…… Ngươi đừng ghét bỏ ta, về sau cái gì ta cũng nghe lời ngươi mà……”

Diệp Cô Thành thật sự bị biểu tình như con thỏ trắng hiện tại của Cung Cửu nốc ao, vừa rồi là ai vô sỉ nhộn nhạo, là ai trúng roi còn hưng phấn đến đỏ cả mắt hử — trang đáng thương cái gì, lặp đi lặp lại nhiều lần thế thật là quá đáng mà!

Nhưng không thể không nói sách lược của Cung Cửu thật sáng suốt, hắn chắc ăn rằng Diệp Cô Thành sẽ mềm lòng với hắn, mà sự thật cũng thế thật — mắt thấy trên mặt, trên tay Cung Cửu đều là máu, còn thẩm lên cả đóa đóa hoa mẫu đơn to đùng trên áo, có vẻ vừa đáng thương lại quỷ dị, Diệp Cô Thành nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn xuất ra một chiếc khăn trắng tinh, yên lặng đưa qua.

Cung Cửu nhận khăn, nhất thời cảm động đến “Lệ nóng doanh tròng”, nói:“A Thành ngươi thật sự biết săn sóc mà……”

Diệp Cô Thành im lặng không nói gì, cái khăn kia là y lấy chùi kiếm, dùng trên người Cung Cửu thật quá thích hợp a – Nói đến “Tiện”, biến thái quả nhiên không có hạn cuối mà.

Cung Cửu thoáng lau vết máu đi, sau đó gấp chiếc khăn lại thiệt cẩn thận rồi nhét vào lòng, tiếp theo vẻ mặt lấy lòng cười nói:“A Thành, chúng ta về Vạn Mai sơn trang đi.”

Diệp Cô Thành mặt không chút thay đổi xoay người bước đi, lại bị Cung Cửu kéo kéo tay áo, y quay đầu, chỉ thấy Cung Cửu chỉ chỉ sâu trong mật đạo, nói:“Đi từ nơi này, có một con đường gần hơn dẫn tới Vạn Mai sơn trang a.” Diệp Cô Thành bỗng cảm thấy Cung Cửu tuyệt đối là người xây địa đạo này, địa đạo cư nhiên nơi nào cũng tới được, có cần ghê gớm như thế không hử!

Hai người dọc theo mật đạo đi về, bốn phía im ắng, chỉ có ánh nến mờ nhạt soi chiếu, phảng phất không có điểm cuối, trong lòng Diệp Cô Thành bỗng có cảm giác sợ hãi, cư nhiên ngay lúc này, Cung Cửu lại không nói — biến thái đúng là cái thứ không đáng tin cậy mà, lúc cần hắn thì “Không thể”, lúc không cần hắn lại luôn “Nhào ra” a!

Y không biết kỳ thật Cung Cửu là “Không dám” Nói chuyện, hắn cảm thấy hôm nay mình đã lưu lại cho Diệp Cô Thành quá nhiều “ấn tượng xấu”, vì không để sự tình trở nên càng tệ hại, đành phải “Thành thành thật thật” trang đáng thương, giả vô tội .

Lại đi trong chốc lát, Diệp Cô Thành rốt cục nhịn không được, lạnh lùng mở miệng, nói:“Ngươi nhận thức thêu hoa đạo tặc?”

Cung Cửu nghĩ nghĩ, hồi đáp:“Vâng.” Sau đó thật lâu sau hắn cũng không nói nữa, điều này làm Diệp Cô Thành trong lòng có chút bực: Vừa rồi Cung Cửu còn nói về sau đều nghe lời y mà, rõ ràng là cất giấu một đống lại một đống bí mật không muốn nói cho y biết, danh dự của biến thái có thể tin tưởng hay sao?

Kỳ thật Cung Cửu không có ý giấu diếm, hắn thấy gương mặt sương giá của Diệp Cô Thành, cũng không tiếp tục hỏi, có chút không rõ Diệp Cô Thành rốt cuộc là cảm thấy hứng thú với thêu hoa đạo tặc hay chẳng thèm để ý đây…… Càng nghĩ, Cung Cửu cảm thấy vô luận Diệp Cô Thành cảm thấy có hứng thú hay không, tóm lại hắn không giấu diếm là được, miễn cho về sau càng có thêm hiểu lầm, vì thế liền nói:“Kỳ thật…… Kỳ thật cái gọi là thêu hoa đạo tặc chính là Kim Cửu Linh.”

Cước bộ Diệp Cô Thành dừng một chút, nghiêng mặt nhìn Cung Cửu, thấy mặt hắn mang theo ý lấy lòng, tâm tình đột nhiên tốt lên, nói:“Kim Cửu Linh?” Cuối cùng người này cũng nói thật, vậy thì cũng không so đo chuyện “Đùa giỡn biến thái” đêm nay của hắn đi.

Cung Cửu lại nghĩ Diệp Cô Thành không tin, vội vàng giải thích nói:“A…… Thành chủ, Kim Cửu Linh quả thật là thêu hoa đạo tặc, ta tuyệt đối không có lừa ngươi mà!”

“Ân,” Diệp Cô Thành thản nhiên gật đầu, lại nói:“Các ngươi có quan hệ gì?” Cung Cửu chẳng lẽ thật là đầu lĩnh của nhất chúng nhân vật phản diện sao? Y thật sự hiếu kì đến ngứa tim ngứa phổi mà.

“Hắn kỳ thật là người của ta.” Cung Cửu theo bản năng thành thực hồi đáp.

Cái gì gọi là “người của ta”? Là “tiểu đệ của ta”,“Bằng hữu của ta” hay là “nam sủng của ta”? ! Lời không rõ ràng là đáng ghét nhất đó …… Diệp Cô Thành khẽ hừ một tiếng, nói:“Nguyên lai như vậy.”

Cung Cửu trợn lớn mắt, hắn cũng ý thức được lời này hình như rất ái muội, vội vàng nói:“Không không không, thành chủ ngươi hiểu lầm rồi, ý của ta là Kim Cửu Linh vốn là làm việc cho ta, nhưng mà việc thêu hoa đạo tặc này thật sự không liên quan đến ta, tất cả đều là hắn tự chủ trương, nợ này ta sẽ hảo hảo thanh toán với hắn mà……”

Trong giọng Diệp Cô Thành mang theo trào phúng thản nhiên, nói:“Vì ngươi làm chuyện gì? Thêu hoa sao?”

Cung Cửu giật mình, bỗng bừng tỉnh, nhất thời hỉ thượng đuôi lông mày[1], nhào tới ôm tay Diệp Cô Thành, cười hì hì nói:“A Thành A Thành, ngươi đang ghen phải không nà?”

[1]vui đến hiện lên đuôi lông mày: ý chỉ sự vui sướng đến biểu hiện ra ngoài qua vẻ mặt

Diệp Cô Thành nhất thời không tránh thoát Cửu công tử đang nhộn nhạo nào đó, đành khẽ nhíu mày, lãnh đạm nói:“Ngươi ít tự mình đa tình đi.”

Cung Cửu cười đến híp mắt, nói:“Hảo nha hảo nha, đều là ta tự mình đa tình…… Kỳ thật bộ quần áo này là ta tự thêu đó, không liên quan chút xíu gì đến Kim Cửu Linh hết, ta chỉ mượn điều này đến thử hắn thôi hà.”

Diệp Cô Thành nhất thời lại cứng họng: Thêu hoa mà đã thêu chuyện nghiệp như thế, Cung Cửu ngươi có thể đừng toàn năng như vậy được không a? Toàn thế giới đều bị ngươi chỉnh thất nghiệp a!

Cung Cửu cũng không biết Diệp Cô Thành lại thầm yên lặng lau một phen mồ hôi vì hắn, tiếp tục thành thực giải thích:“Nguyên bản Kim Cửu Linh là tổng Bộ đầu Lục Phiến Môn, hắn nương thân phận này mà là giúp ta làm không ít chuyện. Sau đó ta bảo hắn từ ghế tổng Bộ đầu này đi, một là tìm người thay thế hắn, bộ dạng công tử quyền quý của hắn kỳ thật cũng không thích hợp làm tổng Bộ đầu, về phần tổng Bộ đầu mới, đương nhiên cũng là người của ta; Thứ hai ta muốn hắn tìm kiếm cơ hội trà trộn vào Nam Vương phủ làm nội ứng cho ta, nhưng không ngờ hắn giả làm thêu hoa đạo tặc gây án khắp nơi…… Hơn nữa chuyện này hắn vốn không nói cho ta biết, là ta tự mình tra ra, cho nên mới xuyên một thân quần áo như vậy đi thử hắn.”

Diệp Cô Thành yên lặng nghe Cung Cửu nói xong, mới thản nhiên nói:“Ngươi đã có bố trí, không cần nhiều lời với ta.”

Cung Cửu nhấc ánh mắt nghiêm túc lên nhìn Diệp Cô Thành, nói:“Ta biết ngươi còn không hoàn toàn tin ta, nên ta không muốn giấu diếm ngươi cái gì, chỉ mong sẽ có một ngày ngươi chân chính hiểu được ta.”

Không thể không nói, những lời này của Cung Cửu thật sự khiến Diệp Cô Thành động tâm, chỉ tiếc vết máu trên mặt Cung Cửu luôn sáng chói lọi nhắc nhở Diệp Cô Thành: Đó là một biến thái là một biến thái một biến thái…… Vì thế Diệp Cô Thành bỗng nói:“Ngươi muốn tạo phản?” Nếu Cung Cửu thật sự có thể nói được làm được, hoàn toàn không lừa gạt y, liền tính Cung Cửu là biến thái ca cũng nhận — Diệp Cô Thành cắn răng nghĩ: các loại ưu điểm của Cung Cửu thật sự hợp ý y, về phần biến thái cái gì, cùng lắm thì sau này ca luyện thêm một tuyệt kỹ dùng roi nữa, cứ coi như tình thú là được.

Khóe mắt Cung Cửu hơi giật, trong nháy mắt đầu chuyển qua vô số ý niệm, rốt cục vẫn nói:“Không sai.”

Diệp Cô Thành nhìn Cung Cửu không nói lời nào, Cung Cửu hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, lúc này mới cất cao giọng nói:“Thiên hạ gấm vóc này, từ xưa đến nay luôn thuộc về người có khả năng; trời xanh đã sinh ra ta, tự nhiên tận lực mà tranh, đến chết thì có chi hối hận?”

Diệp Cô Thành trầm mặc thật lâu, mới nói:“Ta sẽ không giúp ngươi.”

Cung Cửu nhãn tình sáng lên, nói:“Ngươi không giúp ta, nhưng cũng không cản ta, vậy đã đủ rồi. Nếu ta làm được, thiên hạ này cũng có một phần của ngươi; Cho dù sắp thành lại hỏng, ta cũng không liên lụy đến ngươi, thật sự tốt đến không gì tốt hơn a .”

“……” Diệp Cô Thành bỗng cảm thấy mình không phải là “Tra” chứ? Như vậy thật không tốt…… rõ ràng lúc trước y không có thuộc tính này nha, đều là do Cung Cửu a! Vì vậy Diệp Cô Thành bổ sung một câu:“Chính ngươi cẩn thận.”

Cung Cửu nghe vậy, hưng phấn nhảy dựng lên, gắt gao đu trên người Diệp Cô Thành, cười to nói:“Biết là A Thành tốt nhất với ta mà!”

“……” Diệp Cô Thành bỗng có cảm giác “Mồ hôi lạnh nhễ nhải”,“còn một chặng dài phải đi”: ca thật sự có thể điều giáo hảo biến thái này sao?! vì thế Diệp Cô Thành vứt biến thái ra, đi nhanh về phía trước……

Rất nhanh hai người bọn họ đã bất tri bất giác về đến Vạn Mai sơn trang. Vừa vào cửa, đã nhìn thấy Ngọc La Sát đang giằng co với Tây Môn Xuy Tuyết — Tôn Tú Thanh đứng bên cạnh Tây Môn Xuy Tuyết, có chút ủy khuất nhìn Ngọc La Sát; Mà lão quản gia lại đứng bên người Ngọc La Sát, phẫn nộ trừng Tôn Tú Thanh.

“Mỗi nhà đều có bản kinh khó đọc mà[2]……” Diệp Cô Thành yên lặng cảm khái, chuẩn bị đi qua những người này trở về phòng ngủ, hôm nay thật sự xảy ra không ít chuyện thần kỳ a.

[2] Ý nói mỗi gia đình đều có một chuyện khó xử của mình

Nào ngờ Ngọc La Sát đúng lúc nhìn vào, tùy ý liếc liếc Diệp Cô Thành mặt lạnh như tiền đi phía trước một cái, trong lơ đãng dư quang của gã liền bay tới đến Cung Cửu đã trúng roi, vẻ mặt đầy nét tươi cười lấy lòng, đi theo phía sau Diệp Cô Thành……

Mắt Ngọc La Sát nháy mắt trợn lớn vài tấc, tiếp đó gã thở dài thiệt là dài, chỉ chỉ Cung Cửu, nói:“Cũng may hắn không phải con ta.” Sau đó lại nhìn về phía Tây Môn Xuy Tuyết, than thở nói:“Tuy ta không thế nào vừa lòng Tôn Tú Thanh, nhưng may mà ngươi chưa tìm cho ta người con dâu nào giống Bạch Vân thành chủ a.”

“……” Diệp Cô Thành bỗng rất rất muốn lại cho Ngọc La Sát một kiếm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.