Du Minh Hạo bị Lục Tử Hàn tóm cổ thì chột dạ, không dán nhìn vào ánh mắt của hắn.
- Tử Hàn… Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Cái gì cũng phải bình tĩnh đã.
- Bình tĩnh?
Nụ cười của Lục Tử Hàn khiến Du Minh Hạo lạnh cả sống lưng. Anh ta chỉ cần hơi nhấc tay, một lực đạo mạnh mẽ bao phủ cả cơ thể của Du Minh Hạo.
Từ khi Du Minh Hạo đem cái chuyện này giấu giếm Lục Tử Hàn, anh ta đã nghĩ đến vô số khả năng sẽ phải chịu cơn thịnh nộ này. Nhưng, Lục Tử Hàn từ sau khi tháo băng ở mắt thì cái nhìn thực quá đáng sợ. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại càng thêm kinh hãi hơn.
- Lam Phi bị mất tích… Có lẽ Lục Cẩn đã đem cô ấy đi. Nghe nói ba cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối nên đã về quê an dưỡng bên cạnh mộ của vợ cả. Còn về Lam Thị… Như cậu thấy đó, hai mẹ con kia nắm quyền rồi kết thông gia hợp nhất Hải Phủ Lục Thị.
Lục Tử Hàn nghe xong đẩy Du Minh Hạo ra.
Tiểu Phi của hắn mất tích rồi? Lúc này, trong đầu của Lục Tử Hàn chỉ nghĩ đến làm thế nào để tìm thấy cô. Hắn nhanh chóng đi ra ngoài, còn không thèm liếc nhìn Du Minh Hạo một cái.
- Ông chủ… Lục tiên sinh ngài ấy…
- Đừng có cản cậu ấy nếu các người không muốn chết.
Du Minh Hạo biết đây là giới hạn của Lục Tử Hàn. Lần này hắn tha cho anh một mạng, không có nghĩa hắn sẽ hết giận. Dù sao vẫn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tien-sinh-dem-nay-khong-an-thit/1188948/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.