Lam tiểu thư, đến giờ ăn rồi.
- Cút ra ngoài hết cho tôi!
Trên tầng 2 liên tục nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập vỡ. Người giúp việc bị doạ cho hoảng sợ vội đóng cửa lại.
Bên trong căn phòng rộng lớn là một bãi hỗn độn mảnh thủy tinh, đồ gốm sứ la liệt dưới đất. Lam Phi ngồi trên xe lăn, nhìn bản thân tiền tuy trước gương lớn. Ngay cả bản thân cô cũng không thể chấp nhận cái bộ dạng thảm hại của bản thân.
Mái tóc của cô bây giờ đã dài ngang lưng, gương mặt trắng bệch không sức sống. Đặc biệt hơn là bản thân lúc nào cũng vô lực, không thể tự đi lại được. Tất cả, đều là do Lục Cẩn ban tặng cả. Hắn đem cô nhốt lại ở đây, mỗi ngày đều tiêm vào cơ thể của cô một chất lỏng màu trắng khiến cơ thể của cô hồi phục chậm lại.
Lam Phi cảm thấy cuộc sống này ngột ngạt đến nỗi khiến cô phát điên. Nhiều lần cô muốn tự tử, nhưng căn phòng này lại có camera giám sát. Cử cần cô có hành vi lạ, đám bác sĩ bên ngoài sẽ xông vào ngăn cản.
Nghĩ đến đây, Lam Phi dồn nén cơn giận đến đỉnh điểm, sau đó cố gắng hết sức cầm thanh sắt dưới chân ném vào chiếc gương lớn.
Phát tiết xong, cô thở dốc, hai mắt nhoà đi rồi ngã xuống. Rốt cuộc, cô phải sống như vậy đến bao giờ?
Một lần nữa tỉnh lại, Lam Phi lại phát hiện bản thân cô đã được chuyển sang một căn phòng khác. Mọi thứ xung quanh được sắp xếp y nguyên căn phòng mà cô đã đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tien-sinh-dem-nay-khong-an-thit/1188949/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.