Điều mà Lam Phi hối hận nhất chính là gặp Lục Cẩn. Hắn không những là một tên điên mà còn rất đáng ghê tởm.
- Tôi sẽ đưa em đi, rời khỏi đây. Chỉ có hai chúng ta thôi.
- À, tôi đã sắp xếp cho ba em về quê rồi. Chẳng phải di nguyện của ông ta là ở bên cạnh mẹ em sao? Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ đảm bảo ông ta sẽ an toàn đến lúc chết.
Hai mắt của Lam Phi đỏ ngầu. Lần này cô hết đường chạy rồi. Hết thật rồi…
Lục Cẩn đưa tay lau đi từng giọt nước mắt đang chảy xuống gò má của Lam Phi. Hắn nhìn cô khóc, cũng vô cùng khó chịu.
Ngoại trừ lần đó gặp lại nhau ở siêu thị, năm Lam Phi 6 tuổi Lục Cẩn đã gặp cô. Khi ấy, hắn đang bị cả thế giới cô lập, ngồi thất thần bên đường. Đúng lúc này, một bé gái đi đến, nhẹ nhàng đặt vào trong tay hắn một chiếc kẹo mút. Cô bé ấy gọi hắn là anh đẹp trai, cô bé ấy còn ôm hắn an ủi. Mùi hương đó khiến hắn nhớ mãi không quên.
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên Lục Cẩn hiểu được cảm giác thế nào là được quan tâm. Nó vô cùng ấm áp. Chưa từng có ai để ý đến hắn, bọn họ toàn coi hắn là kẻ lập dị. Nhưng ai hiểu được, hắn cũng chỉ đang chống cự bởi con quái vật vô hình cứ bám lấy hắn mà thôi. Cô bé ấy khiến trái tim hắn ấm lên.
Khi cô bé ấy rời đi, Lục Cẩn lưu luyến chỉ có thể nhìn theo bóng lưng nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tien-sinh-dem-nay-khong-an-thit/1188947/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.