Khi cô rời đi năm đó, tình cảm anh em của bọn họ cũng rạn nứt đi không ít, hai người anh bọn họ nhẫn nhịn, nghe lời người hại chết mẹ mình như vậy không đáng là anh của cô. Từ khi đó, cô nói chuyện với các anh cũng không quá nhiều lời, 5 năm nay bọn họ gặp nhau không quá 5 lần.
Hầu như mỗi lần cô trở về là ngày mẹ mất, sau đó cãi nhau với cha và mẹ kế rồi rời đi. Ngày hôm nay cũng là ngày mẹ mất
- Lan Nhi em đừng như vậy nữa được không? Chúng ta sống như trước kia không tốt sao?
Anh hai – Triệu Thiếu Vũ lên tiếng giải hòa nhưng cô vốn chẳng đặt lời của bất kì ai vào tai mình. Triệu Lan Nhi cười nhạt :” Sống như trước kia sao? Trừ khi mẹ tôi sống lại, nếu không cả đời này cũng đừng mong chúng ta cùng chung sống. Tôi nói cho các người biết, tôi sống không tốt thì đừng mong bất kì người nào trong căn nhà này yên ổn”
- Năm đó, là các người ép tôi phải thành thế này, nếu ông ta không cùng con đàn bà kia hại mẹ ra như vậy thì gia đình chúng ta có phải bây giờ rất hạnh phúc sao?
Cô lạnh lùng nhìn người phụ nữ vừa bước đến, bà ta không đẹp bằng mẹ cô cũng chẳng giỏi giang bằng mẹ cô có gì khiến cha cô mê như vậy chứ
- Lan Nhi con về rồi, con vào nhà đi, dì làm…..
- Đủ rồi Kì Tố Tố, bà nên nhớ cho rõ bản thân mình đã làm cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-sung-co-vo-nho/2672270/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.