Hôm nay phải đến tận chiều mới có tiết học nên Mặc Hân Nghiên đã nằm ngủ nướng đến tận trưa còn anh thì đã thức dậy tới tập đoàn từ lâu.
*Reng reng reng* Đang nằm ngủ ngon lành, ủ mình trong chăn ấm đệm êm, bỗng chuông điện thoại cô reo lên, là có người gọi tới sao?
Cô mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy chồm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường. Chớp chớp mắt vài cái rồi nhìn vào màn hình mới biết là anh từ tập đoàn gọi về.
"alo chồng à" cô ngái ngủ nói.
("bảo bối, em vẫn còn đang ngủ?")
"ưm...em muốn ngủ thêm chút nữa, tối qua anh làm em mệt như vậy, mới hơn 12 giờ, 3 giờ mới phải tới trường mà" mắt cô vẫn nhắm tịt.
("vậy ngủ thêm chút nữa, tới 1 giờ phải dậy ăn, ăn xong anh sẽ về đưa em đi học, nghe không?")
"dạ"
("yêu em")
"yêu anh"
Cô tắt máy ngủ tiếp, tới 1 giờ 1 rưỡi cô mới nghe tiếng báo thức mà mơ màng tỉnh giấc vscn.
"thím Trương!" Hân Nghiên từ cầu thang đi xuống
"tiểu Nghiên dậy rồi sao? thím dọn cơm ra cho con nhé!" bà tươi cười chạy lại chỗ cô rồi chuẩn bị đồ ăn
"dạ" Cô vui vẻ chạy lại ngồi ngay ngắn trên bàn ăn
Vừa ăn cô vừa tấm tắc khen đồ ăn ngon. Tay nghề của thím Trương quả thật lợi hại, mặc dù có đầu bếp riêng nhưng cô lại thích ăn đồ thím Trương làm hơn, rất có hương vị gia đình. Chuyện gì trong nhà mà qua tay dì thì gạo cũng nấu thành cơm hết.
"đồ ăn thím nấu thật ngon quá đi!" Cô há miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-phu-nhan-yeu-em-nhat-doi/918180/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.