Ngồi trên xem, cô cứ mặc kệ, làm ngơ anh dù cho anh có hỏi tới hỏi lui.
"Tiểu Nghiên à, đừng im lặng vậy mãi được không?"
"....."
"anh xin lỗi mà, bà xã đừng giận anh nữa nhé, quay sang nói chuyện với anh đi"
"....."
"lần sau anh sẽ cho em sang ngủ với Nhã Tịnh nhé, được không?"
"....."
"vợ à"
Về đến nhà cô vẫn cứ im lặng mãi như vậy, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi nhảy ngay lên giường, cuộn tròn người trong chăn. Anh thấy vậy liền theo cô lên giường ôm chặt vào lòng.
" bỏ em ra, tối nay đừng hòng đụng vào người em, sang thư phòng mà ngủ" cô hất tay, đẩy người anh ra nhưng sao mà đẩy được cục thịt khổng lồ đầy cơ này chứ
"anh xin lỗi mà" Triết Hạo vẫn cứ cố ôm chặt người cô vào mà năn nỉ
"không có em thật sự anh không ngủ được"
"người em thơm thật đấy" anh dụi dụi vào gáy cô rồi nhẹ nhàng hôn lên
"a nào biến thái, nhột em" cô bất ngờ bật cười lên vì nhột
"thật sự rất thơm"
"biến thái, vô lại"
"chỉ biến thái, vô lại với mình em"
"hình như anh phải hơi em mất rồi, thiếu em chắc anh tỉnh tới sáng mất"
"liên quan tới em sao? Anh mất ngủ chứ em đâu có mất"
"bà xã không thương anh sao? Anh làm việc rất cực khổ như vậy, không đủ giấc thì sao có sức đi làm nuôi em đây?" mặt anh vẫn dúi vào cổ cô mà nói, thỉnh thoảng thơm thơm, cắn cắn nhẹ vài cái làm cô rụt hết cả người lại.
"ai thèm anh nuôi chứ?" cô bĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-phu-nhan-yeu-em-nhat-doi/918179/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.