Lục Thiếu Phàm lo lắng nhắc nhở nhưng cũng không kịp, lúc hai mắt Mẫn Nhu nhắm lại thì anh vội vàng vọt vào phòng tắm. 
“Phù phù!” 
Bọt nước bắn tung tóe làm ướt cả một phần lớn nền gạch, bên trong bồn lại là một cảnh kiều diễm khác. 
Cả cơ thểLục Thiếu Phàm cúi xuống một tay chống vào phía trên thành bồn tắm taycòn lại giữ lấy đầu Mẫn Nhu đang hạ xuống, không để cô bị va đập. 
Mẫn Nhu uống liền mấy ngụm nước, không chịu nổi ho khan vài tiếng, hai bàn tay trắng nõn bấu chặt lấy cổ Lục Thiếu Phàm như muốn tìm kiếm điểm tựa, không để bản thân rơi thẳng xuống nước. 
Chiếc khăn tắm ở tay cô đã không cánh mày bay, bọt nước thưa thớt không thể che đi cơ thể trần trụi bóng loáng của cô. 
Mẫn Nhu dầndần quen với cảm giác bị sặc nước, đột nhiên cô phát hiện gì đó, ở dướinước là cơ thể không có mảnh vải che thân của mình. Hai mắt xinh xắntrợn to, buông Lục Thiếu Phàm ra, sợ hãi dùng tay che đi cảnh xuân trước ngực. 
Cơ thể vớinhững đường cong lồi lõm trầm mình trong nước, mái tóc quăn đen nhánh;từng giọt nước không ngừng rớt xuống cổ tay anh, tựa như có lửa, mỗi lần rớt xuống đều như bị bỏng. 
Lục ThiếuPhàm nhìn gương mặt bối rối xấu hổ ảo não kia, yết hầu giật giật, khôngnói gì, ánh mắt lo lắng dần dần tối sầm, càng lúc càng trở nên sâu thẳm khó dò. 
Mẫn Nhu nhìn vào mắt Lục Thiếu Phàm, vẻ mặt sợ hãi nhưng lại toát lên vẻ quyến rũxinh đẹp hấp dẫn, dáng vẻ ngượng ngùng khiến người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/7532/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.