“Mẫn Tiểu thư ăn cơm tối rồi hãy về, đúng lúc Tạ tiểu thư cũng tới, hai người có thể hàn huyên một chút”
Bà Lục ôm lấy đứa bé, nhàn nhã đi về trước, quay đầu nhìn về phía Mẫn Nhu khách sáo nói.
Khóe môi Mẫn Nhu khô khốc khẽ giật giật nhưng không thể nặn ra nổi nụ cười, luồngánh sáng rực rỡ của mặt trời như biến mất khỏi hoa viên chỉ còn lại bóng đen tối tăm
“Không cần đâu ạ, cháu còn có việc không dám quấy rầy”
“Mẹ!”
Một âm thanh chát chúa từ phía đầu vai Bà Lục cất lên, Mẫn Nhu nhìn người nằm trênvai bà Lục, khóe môi cô nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt khổ sở mà nhận ra gìđó.
Đôi màythanh tú kia rất quen thuộc, vì nó giống như Lục Thiếu Phàm từ một khuôn mà ra, thật buồn cười cô lại còn vắt óc suy nghĩ xem mình đã thấy ởđâu.
Bà Lục cũng nghe tiếng Đậu Đậu gọi Mẫn Nhu, vờ giận vỗ nhẹ mông Đậu Đậu, giáo huấn: “Đậu Đậu, không được thiếu lễ phép, mau xin lỗi cô”
Không phảicon do mình ra lại gọi mình là mẹ, không sao coi như đứa trẻ nhận nhầmngười. Nhưng đứa trẻ này lại là con của chồng, làm vợ như cô bị một đứatrẻ không phải con mình gọi mẹ, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Bà Lục cũngkhông thật sự muốn giáo huấn Đậu Đậu, chỉ muốn nhắc nhở thân phận củaMẫn Nhu, để cô biết khó mà lui. Biết rõ đây là kết cuộc bà Lục đã giăngsẵn để cô nhảy vào, khi biết rõ chân tướng, cô vẫn dao động, khi nhìnthấy đứa bé trai đáng yêu xuất hiện cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/7533/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.