Mẫn Nhu ômĐậu Đậu cùng Lục Thiếu Phàm đi vào Lục gia, vừa tới liền thấy bầu khôngkhí trầm lắng bên trong căn biệt thự. Sắc trời bên ngoài tối dần, nhưngtrong phòng lại sáng rực, ngoài trưởng bối lục gia đang ngồi trên sô pha còn có cả Diệp gia, Mẫn Nhu nghi hoặc nhìn Lục Thiếu Phàm.
“Em đi qua đi”
Lục Thiếu Phàm đặt tay lên vài cô, giống như đang khích lệ, khẽ đẩy cô đi vào trong phòng khác, Đậu Đậu cũng bị dì Mai dẫn đi.
Trong phòngkhách, ánh mắt mọi người đều nhìn cô, như đang đánh giá nhưng rồi lạinhư nhìn xuyên qua cô nhớ tới ai đó. Mẫn Nhu nhớ đến lời Diệp Vân Thaonói trong bệnh viện bất chợt lại cảm thấy lo lắng.
Lục ThiếuPhàm vội vã chở cô về cũng bởi vì chuyện của mẹ cô sao? Còn nữa, là côsuy nghĩ quá nhiều, họ chẳng qua chỉ là đến làm khách?
“Chú Diệp, dì Diệp, để mọi người chờ lâu!”
Lục ThiếuPhàm khiêm tốn lễ phép trước sau. Tiếp đó, để Mẫn Nhu ngồi xuống ghế sôpha trống. Mẫn Nhu cũng nhận ra sắc mặt nghiêm túc và chú tâm của LụcThiếu Phàm. Khi cô lễ phép chào hai vợ chồng Diệp gia “Chào chú, chàodì” thì gương mặt bà Diệp thoáng lên niềm yêu thương, nhưng không thíchcách gọi của Mẫn Nhu.
“Tiểu Nhu, so với việc muốn nghe cháu gọi dì thì dì thích nghe con gọi là mợ hơn!”
Niềm khátvọng có được người thân từ mộng ảo trở thành thật, cứ như vậy rớt xuốngtrước mặt cô. Mẫn Nhu nhận ra, cảm giác sợ hãi xa lạ này vượt xa ngoàidự kiến của cô, mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/2049846/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.