Chương trước
Chương sau
Ngoại cảnhquay một lần liền xong, Lục Thiếu Phàm chỉ xem qua kịch bản hơn nữa, MVlần này anh cũng không cần lộ diện, chỉ cần đứng bên cạnh Mẫn Nhu làđược, vì vậy lúc diễn không hề tốn sức.

Bên trongchỗ quay có một tầng lầu được lau dọn dùng làm nơi tụ họp. Lúc nhân viên đang vội vàng bố trí đèn chiếu sáng thì Mẫn Nhu hạ giọng nói với LụcThiếu Phàm: “Lục Thiếu Phàm, anh cố tình đúng không?”

Lục Thiếu Phàm cúi đầu, nghênh đón ánh mắt giận dữ của Mẫn Nhu. Đôi mắt đen hết sức bình tĩnh, không hề có vẻ tránh né.

“Đậu Đậu thích đồ chơi, lúc anh còn nghỉ dưỡng bệnh, nhàn rỗi không có việc gì thì liền dẫn nó đi mua, có gì không đúng sao?”

Mẫn Nhunghiêm chỉnh Lục Thiếu Phàm mỉm cười, nhưng không cách nào phát hiện vẻchột dạ trên gương mặt tuấn tú của anh. Nhưng cô không cách nào tin LụcThiếu Phàm xuất hiện ở đây chẳng qua là trùng hợp, ngay cả chuyện ĐậuĐậu đuổi nam thứ cũng chỉ là sự vô ý của trẻ con sao?

“Hôm nay, Đậu Đậu phải đi học”

Mẫn Nhu cố hạ giọng, chỉ ra một sự thật, Lục Thiếu Phàm bình thản đáp:

“Đậu Đậu hôm nay không khỏe, mẹ đã giúp nó xin nghỉ, thuận tiện anh dẫn Đậu Đậu ra ngoài hóng mát”

Mẫn Nhu kéokhóe miệng, ánh mắt di chuyển nhìn Đậu Đậu đang vùi vào trong ngực ChânNi, chơi bất diệc nhạc hồ không có vẻ gì là bệnh. Nghiêng đầu nhìn sắcmặt bình thản của Lục Thiếu Phàm, ánh mắt Mẫn Nhu di chuyển một cái, đột nhiên môi từ từ cong lên.

“Chuyện gì đáng cười vậy?”

“Đúng vậy!”

Mẫn Nhu luira sau vài bước, tay để dưới cằm, ánh mắt cong cong như vần trăng khẽnhíu lại nhìn Lục Thiếu Phàm từ trên xuống dưới. Sau đó, cô đứng về vịtrí cũ, ngón tay nhỏ nhắn điểm nhẹ lên sóng mũi cao của Lục Thiếu Phàm,dùng giọng nói bình thản như Lục Thiếu Phàm, hạ giọng nói:

“Lục Thiếu Phàm, dáng vẻ ghen của anh vừa nghiêm chỉnh vừa đáng yêu!”

Gương mặt Mẫn Nhu đầy vẻ đùa cợt, cười xấu xa, nhìn ánh mắt của Lục Thiếu Phàm xem ra cô đã đoán chính xác.

Đôi mắt LụcThiếu Phàm lướt qua đám nhân viên đang bận rộn làm việc, không có ai chú ý tới hai người anh mới nghiêng người, ngón tay thon dài kẹp chặt mũiMẫn Nhu, không quan tâm cô bất mãn hừ giọng, khẽ thở dài.

“Bên người em nhiều ong bướm như vậy, người làm chồng như anh cũng phải cảnh giác”

Ánh mắt LụcThiếu Phàm có vẻ không vui, giống như lời anh nói ra, anh không vui khithấy đàn ông ở bên cô, bá đạo như vậy, so với người đàn ông ung dung cao quý khí chất thì như mức chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển. Nhưngcô không hề khó chịu, ngược lại cảm thấy ngọt như đường, nếu không phảivì quá quan tâm làm sao lại để ý những người bên cạnh cô?

Mẫn Nhu chủ động nắm tay Lục Thiếu Phàm, nhìn vào trong mắt anh, gương mặt nhỏ nở nụ cười yếu ớt:

“Với sức hấp dẫn của Lục thị trưởng cũng đủ khiến cho vợ anh chung thủy, đám ong bướm kia mà nói…”

Mẫn Nhu liếc mắt nhìn xung quanh, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của Lục Thiếu Phàm, mỉm cười quan sát vẻ mặt đang dần ôn hòa của Lục Thiếu Phàm, thở dài:

“Có thể vào được trái tim Mẫn Nhu, chỉ có mình Lục Thiếu Phàm anh mà thôi”

“Az, càng ngày càng không dứt ra được, làm sao đây?”

Lục ThiếuPhàm ngắm nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa ánh sáng nhu hòa, giọng nói mềm nhẹmang theo sầu lo bất đắc dĩ, bàn tay trắng nõn nâng lên chưa kịp chạmvào má lúm đồng tiền của cô thì nghe tiếng Lý Nghị nói to.

Mẫn Nhu vộivàng lui ra sau, cùng Lục Thiếu Phàm duy trì khoảng cách nhất định. Sựcẩn trọng này cô bắt buộc phải làm, chẳng qua khi cô bắt đầu chú ý đếnxung quanh thì bỏ lỡ đôi đen híp lại của Lục Thiếu Phàm lóe lên tia rung động, mang theo thứ tình cảm thâm sâu khó nói.

“Diễn viên vào chỗ!! Chúng ta bắt đầu!”

Mẫn Nhu đi về phía quầy trang sức, sóng vai bên Lục Thiếu Phàm, cô hạ giọng nói: “Thật ra, hôm nay anh không nên tới, cũng không nên đồng ý quay, em không hivọng vì chuyện này mang đến cho anh những phiền toái không cần thiết”

Lục ThiếuPhàm đi sau một bước, Mẫn Nhu tò mò quay lại nhìn, gương mặt tuấn tútoát lên vẻ nghiêm túc, đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen đầydo dự của cô.

“Anh chỉ muốn dùng cách của mình nói cho người phụ nữ anh yêu biết rằng, anh rất quan tâm cô ấy. Cho dù để lại hậu quả, dù anh gặp phiền toái cỡnào, anh sẽ không bao giờ để người phụ nữ anh yêu vì anh mà chịu uất ức”

Mẫn Nhukhông ngờ Lục Thiếu Phàm lại dùng giọng nói nghiêm túc ấy để nói với cô. Mẫn Nhu giật mình đứng sững người, nhìn gương mặt anh toát lên vẻ kiênđịnh mang theo chút không vui, tâm trạng dần dần chìm vào trạng thái mêmuội, những lời của Lục Thiếu Phàm có ý gì khi nói với cô?

Anh khôngmuốn để cô chịu bất kì uất ức nào, cô cũng không muốn anh như vậy, vì cô mà mất đi nhiều thứ hoặc cảm thấy phiền toái. Cả hai người đều vì đốiphương mà suy nghĩ, liệu có phải vì quá quan tâm nhau mà đã dùng saicách?

Dáng vẻ rấtkhác với lần trong bệnh viện, lần này Mẫn Nhu quả thật có thể cảm nhậnđược Lục Thiếu Phàm đang không vui, vì sự cẩn trọng của cô mà tức giậnsao?

“Thiếu Phàm, em…”

“Mẫn Nhu, nhanh vào cùng thị trưởng Lục, chuẩn bị quay”

Lý Nghị hốithúc cắt ngang lời giải thích của Mẫn Nhu. Tất cả các nhân viên ở đâyđều nhìn họ, Mẫn Nhu im lặng, không nói gì, lo lắng nhìn sắc mặt hờ hững của Lục Thiếu Phàm đi hướng về quầy bán hàng.

Ánh đènchiếu vào quầy bán, Mẫn Nhu im lặng nhìn đống trang sức, ống kính quayngay đối diện cô nhưng cô lại dồn tất cả mọi sự chú ý vào người đàn ôngđang đứng bên cạnh mình. Dù hai người đứng gần nhau nhưng cô lại khôngthể cảm nhận bất kì sự gần gũi nào.

Hai người không hề cải nhau, nhưng cô lại cảm thấy không khí giữa cô và Lục Thiếu Phàm còn lạnh hơn cả khi tranh cãi ầm ĩ.

“Cắt”

Tiếng la của Lý Nghị đập vào não Mẫn Nhu, cũng quấy nhiễu cô. Mẫn Nhu đưa mắt thấtthần nhìn Lý Nghị, cả trường quay đều là giọng nói bất mãn của Lý Nghị:

“Mẫn Nhu, chuyện gì xảy ra với cô vậy? Cảnh quay lần này cô phải thể hiện mình hạnh phúc chứ không phải thất thần như thế”

“Xin lỗi đạo diễn, là lỗi của tôi”

Mẫn Nhu lễphép nói xin lỗi, ánh mắt áy náy nhìn qua nhân viên đang làm việc, cốgắng điều chỉnh tâm trạng của mình. Khi Lý Nghị chuẩn bị khai máy lầnnữa thì trên vai Mẫn Nhu xuất hiện một bàn tay với khớp xương rõ ràng.

Anh khôngnói gì, ánh mắt thâm sâu vẫn nhìn vào quầy trang sức, những đường néttrên gương mặt có chút lãnh nhưng anh vẫn giữ lấy vai cô, dùng sức nóicho cô biết, dù chỉ còn chút sức lực anh cũng không để cô chịu bất cứkhiển trách nào.

Phía trướcquầy trang sức, cô gái xinh đẹp tựa đầu vào vai người đàn ông rất hạnhphúc, thỉnh thoảng cầm đồ trang sức đeo lên tay xem, ánh mắt ngước lênhỏi ý kiến người đàn ông, bàn tay người đàn ông ôm chặt cô gái. Dù trênmàn hình không có mặt người đàn ông nhưng dáng người thon gầy tao nhã đủ khiến người ta cảm thấy thu hút.

“Cắt!! Không tồi, chuẩn bị chuyển sang cảnh quay mới”

Nhân viêntrường quay bắt đầu di chuyển máy quay và đèn chiếu đi sang nơi khác.Mẫn Nhu không rời quầy trang sức ngay, nhìn số lượng nhân viên ngày càng thưa dần, mắt liếc nhìn bộ tây trang màu đen bên cạnh.. Mẫn Nhu địnhngước đầu lên nhìn Lục Thiếu Phàm thì đột nhiên cơ thể xoay một vòng,chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đôi môi đỏ mọng đã bị hai cánh môi mềmgiữ chặt, thâm tình dây dưa, mãi đến khi cô không thở nổi nữa, anh mớibuông lỏng cô ra.

Đầu ngón tay lướt qua gò má cô, Mẫn Nhu dần dần thở đều lại, đôi mắt liếc nhìn bốnphía chợt trước mắt tối sầm, bên tai là giọng nói khàn khàn đầy kiênđịnh:

“Hôn nhân của chúng ta không cần sợ đầu sợ đuôi, quan hệ của chúng ta không thể vĩnh viễn giữ bí mật được”

Cả cơ thểmảnh khảnh bị anh ôm vào lòng, Mẫn Nhu nhìn xa xăm, quan sát ánh đèntrên cao. Cô cho rằng việc cô che giấu là cách bảo vệ tốt nhất của côdành cho Lục Thiếu Phàm, nhưng cô lại ngây thơ không biết, chỉ có mìnhcô nghĩ thế, Lục Thiếu Phàm chưa từng vui vẻ trước cách bảo vệ này củacô.

Mẫn Nhu dùng tay ôm lấy thắt lưng Lục Thiếu Phàm, vùi đầu vào ngực anh, buồn than:

“Em xin lỗi…”

“Đồ ngốc”

Lục ThiếuPhàm nhẹ thở dài, bàn tay to xoa đỉnh đầu của cô, nhìn về trước, bêntrong đôi mắt là bóng người cao to đang xoay người bỏ đi.

Video clipquay rất nhanh, đến khoảng ba giờ chiều chỉ còn lại cảnh cuối cùng. Cảnh đó do Mẫn Nhu và Âu Nhiễm Phongthủ diễn, Lục Thiếu Phàm cũng không bỏvề, mà cùng Lý Nghị ngồi trước màn hình quan sát.

“Diễn”

Người đi đến trước cửa, cả cơ thể Âu Nhiễm Phong tựa vào cửa thủy tinh sau đó yếu ớt trợt xuống. Ánh đèn đập vào gương mặt tuyệt mỹ, qua đó thấy rõ đôi mắtđang từ từ hé mở, một nỗi bi ai từ từ tuôn trào.

Tiếng bướcchân rất nhỏ, chậm rãi tới gần. Đôi mắt Âu Nhiễm Phong hơn run động,ngẩng đầu, bên trong đôi mắt mơ màng là bóng người mảnh mai mặc bộ đồmàu xanh.

Cô đi ngượclại hướng ánh sáng, tưởng chừng như ánh mặt trời rực rỡ rọi vào tâm hồnđen tối của anh, gương mặt trắng nõn hờ hững nhìn gương mặt người đànông tái nhợt. Anh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt lưu luyến si mê, đầy hốihận.

Cô không hiểu ánh mắt đờ đẫn của người đàn ông có nghĩa gì, liền ngồi xuống, ân cần thăm hỏi:

“Tiên sinh có khỏe không?”

Trên mànhình, Lý Nghị chăm chú nhìn hình ảnh trên đó, Âu Nhiễm Phong nhìn MẫnNhu, cố gắng kiềm chế tình cảm, cười yếu ớt, đưa bàn tay lên từ từ dichuyển về phía hai má Mẫn Nhu…

“Đạo diễn Lý, ông có cảm thấy đèn hình như hơi tối?”

Giọng nóiréo rắt nhắc nhở khiến Lý Nghị dời mắt khỏi màn hình, Lục Thiếu Phàmngồi kế bên ọng ánh mắt nhíu lại, môi mím chặt, không biết là vui haygiận. Từ vẻ mặt đầy nghiêm túc đó, Lý Nghị thoáng nghĩ ngợi, hướng vềkhu vực quay hô to:

“Cắt”

Âu NhiễmPhong sắp chạm vào má Mẫn Nhu thì đạo diễn Lý hô ngừng, lông mày nhíulại, Mẫn Nhu cũng nghiêng đầu nhìn Lý Nghị, chỉ còn mấy giây nữa thì cóthể hoàn thành cảnh quay, sao lại đột nhiên kêu ngừng?

Khung cảnhlãng mạn đột nhiên bị phá hư, trước ánh mắt đầy chất vấn của diễn viênvà nhân viên làm việc, Lý Nghị lúng túng ho khan, phẩy phẩy kịch bảnnói:

“Nghỉ năm phút, nhân viên ánh sáng mau chỉnh lại độ sáng”

Mẫn Nhu mặcáo khoác vào, không rời khỏi khu vực quay, cô nhìn nhân viên ánh sángbận rộn điều chỉnh ánh sáng, vừa rồi hiệu quả của đèn theo cô thấy vẫnrất ổn, chẳng lẽ khi vào máy quay lại tối đi?

Mẫn Nhu nhìn về phía chỗ giám sát của đạo diễn Lý, Lý Nghị đang cùng Lục Thiếu Phàmthảo luận gì đó, ngón tay thỉnh thoảng khoa chân múa tay lên kịch bản.Lục Thiếu Phàm im lặng lắng nghe, chốc chốc nói mấy câu, Lý Nghị gật đầu đồng ý, sau đó đứng dậy.

“Nhiễm Phong, lát nữa bỏ cảnh cậu chạm vào má Mẫn Nhu đi, cậu chỉ cần nhìn cô ấy là được”

“Đạo diễn Lý không biết là bị vị cao nhân nào chỉ điểm đột nhiên muốn đổi kịch bản vậy?”

Âu Nhiễm Phong nở nụ cười bất cần đời, hai tay đút trong túi quần, ánh mắt hàm ý nhìn lướt qua Lý Nghị, sau đó nhìn về nơi xa: “Tôi cảm thấy diễn như lúc nãy rất tốt”

Lý Nghị nhíu mày, không hiểu tại sao Âu Nhiễm Phong lại làm trái lời mình, liền giải thích: “Hành động chạm vào má Mẫn Nhu sẽ phá hỏng khung cảnh lãng mạn duy mỹ củatoàn video clip, hai người chỉ nhìn nhau như vậy sẽ tự nhiên, cũng khiến cho người xem có thêm những liên tưởng khác nhau”

Lý Nghị đưa mắt nhìn sang Mẫn Nhu: “Mẫn Nhu cô diễn rất tốt, nhưng ánh đèn chiếu vào gương mặt cô lại mang đếnhiệu quả không tốt, khi Âu Nhiễm Phong ngẩng đầu lên nhìn cô, cô chỉ cần hơi nhấc cằm, không cần phải nhìn thẳng vào mắt Âu Nhiễm Phong. Nhưngnhất định phải để ống kính bắt được biểu cảm của cô lúc đó, biết chưa?”

Mẫn Nhu chỉbiết gật đầu, Lý Nghị hài lòng xoay người đi, Âu Nhiễm Phong cười kháclạ. Mẫn Nhu nhíu mày lại, theo suy đoán nhìn về hướng Lý Nghị.

Lục ThiếuPhàm vắt chéo hai chân, im lặng ngồi trên ghế lật xem kịch bản. Như nhận ra ánh nhìn chăm chú của Mẫn Nhu liền ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời, anh mỉm cười với Mẫn Nhu, gương mặt đầy ý kiền khiến Mẫn Nhu dở khóc dở cười, thở dài, rồi bắt đầu tập trung vào quay.

“Oke, chuẩn bị kết thúc công việc”

Tiếng hô của Lý Nghị chứng tỏ buổi quay kết thúc, khu vực quay liền trở nên nhốnnháo, nhân viên bắt đầu thu dọn dụng cụ. Mẫn Nhu nhìn xung quanh nhưngkhông thấy bóng Lục Thiếu Phàm, chỉ thấy Chân Ni dắt Đậu Đậu đi về phíacô.

“Vừa không gặp đã lo lắng rồi sao?”

Âu Nhiễm mặc áo khoác màu xanh lá chậm rãi đi tới bên Mẫn Nhu, khóe môi cong lên.Mẫn Nhu không quan tâm đến anh ta, chỉ thất vọng thở dài, Âu Nhiễm Phong chỉ tay về một hướng, miễn cưỡng nói:

“Không phải ở kia sao?”

Theo tay chỉ của Âu Nhiễm Phong, Mẫn Nhu nhìn thấy Lục Thiếu Phàm mặc đồ tây đangđi lại, dung mạo anh tuấn cao nhã cứ thẳng một đường mà đi, hấp dẫn vôsố ánh mắt. Anh lại như chỉ nhìn thấy cô, đôi mắt đen tỏa ra vầng sángấm áp, khóe môi mỉm cười đi về phía cô.

“Quay xong rồi sao?”

Lục ThiếuPhàm như không nhận ra Âu Nhiễm Phong, chỉ mãi nhìn Mẫn Nhu, dịu dànghỏi, vô tâm không chú ý đến vô số ánh mắt kinh dị đang nhìn anh.

“Ừ, chỉ cần thay quần áo nữa là đi được”

“Vậy em đi thay đi, anh và Đậu Đậu ở đây chờ em”

Mẫn Nhu muốn Lục Thiếu Phàm ra bãi đỗ xe chờ cô, nhưng nhìn ánh mắt thiết tha củaanh cô lại không dám mở miệng, dịu dàng gật đầu, xoay người đi về hướngphòng thay đồ.

Mẫn Nhu thay đồ xong, tiện thể đội mũ và đeo kính vào. dù Lục Thiếu Phàm không ngạicông khai mối quan hệ giữa họ nhưng cô vẫn không làm được, làm sao màkhông kiêng nể đi rêu rao khắp nơi.

Thấy Lục Thiếu Phàm và Đậu Đậu đang ngồi nghỉ, Mẫn Nhu tính đi qua thì bị Lý Nghị gọi lại, bên cạnh ông là Âu Nhiễm Phong.

“Mẫn Nhu, cô về sao?”

“Vâng thưa đạo diễn”

Lý Nghị quan sát Mẫn Nhu, lại nhìn Âu Nhiễm Phong, ánh mắt mập mờ khiến Mẫn Nhu không được tự nhiên muốn né ran gay.

“Vậy tôi đi trước, tạm biệt mọi người”

“Mẫn Nhu, lúc nãy tôi thấy trợ lý của cô đã lái xe về, nếu không được, thì cứ để Âu Nhiễm Phong đưa cô về?”

“Lý đạo diễn nói đùa rồi, Nhu Nhu là vợ tôi, dĩ nhiên tôi sẽ đưa cô ấy về nhà”

Lý Nghị muốn dắt tơ hồng nhưng ông đã tìm nhầm đối tượng. Khi một giọng nam ôn hòatừ tốn truyền đến bên tai thì vẻ mặt buồn cười của Lý Nghị trở nên méomó. Khi thấy rõ người tới là Lục Thiếu Phàm đang ôm Đậu Đậu thì trên mặt đầy bối rối thêm phần nghi ngờ.

Mẫn Nhu kinh ngạc nhìn Lục Thiếu Phàm, không ngờ Lục Thiếu Phàm lại mạnh miệng thừanhận mối quan hệ giữa hai người, chuyện như vậy Lý Nghị vẫn chưa kịpphản ứng.

“Lý đạo diễn, trời không còn sớm, chúng tôi xin cáo từ trước”

Giọng nóiLục Thiếu Phàm bình thản, dáng vẻ ung dung không để tâm, một tay ôm ĐậuĐậu, một tay dắt Mẫn Nhu, không để ý đến đám ông kinh ngạc, đi về phíaxe thể thao.

“Mẹ, Đậu Đậu nhớ mẹ muốn chết, ba ba không cho Đậu Đậu gọi mẹ là mẹ”

Mới vừa ra khỏi khu vực quay, Đậu Đậu đang bị Lục Thiếu Phàm ôm lấy liền đưa hai tay, giãy giụa, quẹt môi đỏ, muốn Mẫn Nhu ôm.

Mẫn Nhu tính ôm lấy Đậu Đậu, Lục Thiếu Phàm lại vỗ mông Đậu Đậu, gương mặt tuấn tú đầy vẻ giáo huấn: “Đừng có nghịch ngợm, con mà động đậy thì ba sẽ ném con ra khỏi đây”

Đậu Đậu buồn bã nhíu hàng lông mày, đành để mặc Lục Thiếu Phàm ôm vào xe, đợi MẫnNhu ngồi xuống ghế phụ, Đậu Đậu liền giùng giằng nhào vào lòng Mẫn Nhu.’

Lục ThiếuPhàm giúp cô khép cửa xe lại, đi vòng quay đầu xe. Bên trong xe ấm áp,Đậu Đậu không muốn rời xa ôm kẹp lấy cổ Mẫn Nhu, la ầm lên: “Mẹ, ba ba gạt con, ba ba nói, chỉ cần Đậu Đậu đuổi được cái chú đáng ghét bên cạnh mẹ thì sẽ mua cho Đậu Đậu Ultraman”

Mẫn Nhu kéokéo môi, nhìn người đàn ông anh tuấn đang vội vàng đi về phía ghế lái,gương mặt nhỏ nhắn đành nở nụ cười, béo nhẹ hai má Đậu Đậu, an ủi:

“Hôm nay không được, cha và mẹ có chuyện quan trọng phải làm, vì vậy khôngthể đưa Đậu Đậu đi mua Ultraman, vầy đi, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi muađược không?”

“Dạ được, mẹ vẫn là tốt nhất”- Nghe Mẫn Nhu hứa, Đậu Đậu mới hài lòng tựa vào ngựcMẫn Nhu, hàng lông mi đen rũ xuống, hai cánh tay nhỏ đùa giỡn với áokhoác ngoài của Mẫn Nhu.

“Có việc gì gấp lắm sao? Sao lại vội vàng như thế”

Lục ThiếuPhàm lái xe nhanh hơn bình thường, Mẫn Nhu không khỏi tò mò nghiêng đầuhỏi. Hai mắt Lục Thiếu Phàm chỉ nhìn thẳng về trước, ừ nhẹ, không nói gì thêm.

Lúc lái xevào khu vực để xe của Lục gia, Mẫn Nhu tính ôm Đậu Đậu xuống xe thì LụcThiếu Phàm lên tiếng, quay đầu, ôn nhu nhìn cô ánh mắt đầy yêu thương:

“Tiểu Nhu, nếu người thân đối với em chỉ mang lại thất vọng, thì em hãy nhớ kĩ, anh vĩnh viễn bên cạnh em”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.