“Thiếu phu nhân, cô vẫn khỏe chứ? Thiếu phu nhân?”
Mẫn Nhu ghévào bồn rửa mặt, không ngừng nôn khan. Dì Mai lo lắng vỗ lưng cô, mãiđến khi chất mỡ hành ở trong miệng hết hẳn Mẫn Nhu mới thả lòng tựa vào bồn nước, đón lấy ly nước dì Mai đem tới.
“Thiếu phu nhân, sắc mặt cô không tốt lắm, để tôi kêu Tiểu Trần đưa cô tới bệnh viện khám”
Tiểu Trầnchính là cảnh vệ mà Mẫn Nhu nhìn thấy đầu tiên khi tới Lục gia, dì Mainhìn thấy Mẫn Nhu tái nhợt mà lo lắng muốn đi ra ngoài gọi điện thì MẫnNhu kéo lại.
“DìMai có thể là gần đây cháu không nghỉ ngơi tốt, không sao đâu, nghỉ ngơi nhiều một chút là được, không cần đi tới bệnh viện phiền phức như thế!”
Dì Mai dìuMẫn Nhu ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, yên tĩnh ngồi đó, mơ mơ màng màng liền ngủ quên. Khi dì Mai lay cô dạy, Mẫn Nhu mới mệt mỏingáp dài.
“Thiếu phu nhân, cô lên lầu ngủ đi, tới bữa trưa tôi sẽ gọi cô”
“Không cần đâu, cháu hứa sẽ mua đồ chơi cho Đậu Đậu, hôm nay lại rãnh nên cháu sẽ đi mua”
Mẫn Nhu cười nói với dì Mai, miễn cưỡng bản thân ngáp vài cái, sau đó lên lầu lấy túi và chìa khóa xe.
Mẫn Nhukhông tới khu mua sắm ngày hôm qua, chỉ chọn đại một khu mua sắm gầnđây, sau đó đi thang máy lên tầng lầu chuyên bán đồ cho trẻ em. Vừa nhấc chân bước ra thì nghe thấy một giọng phụ nữ quen thuộc, giọng nói mềmmại, lại lạnh lùng như dao khiến Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/2049847/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.