Ánh đènsáng xua đi tất cả bóng tối, tiếng chìa lách cách vang lên trong phòng,vài tiếng động thanh thúy, cởi giày, cởi áo khoác tùy tiện ném nó lênghế, sau đó mới nhận ra trên ghế sô pha có một chiếc áo khoác màu đen để đó.Hai mắt lóe sáng giật mình, hôm nay quản gia xin phép nghỉ, cả căn phòng chưa đượcquét dọn. Nhận ra điều đó, hàng lông mày của anh nhăn lại, đem tâytrang để sang bên, xoay người bước vào bếp.Ánh đènchiếu sáng toàn bộ tủ lạnh, cũng khiến cho anh thấy rõ bên trong khôngcó gì cả, chiếc hộp đồ ăn quen thuộc cũng biến mất, cũng không có nướclọc cho anh mỗi ngày, chỉ có khí lạnh không ngừng phả vào mặt anh.Căn phòngbếp yên tĩnh thoang thoảng một mùi khó ngửi, đôi mắt liếc sang thùngrác, có canh cặn thịt thừa mấy bữa tối trước anh ăn còn sót lại, lâungày sinh ra mùi hôi.Mặt âm trầm tắt đèn, bước tới điện thoại bên phòng khách, gọi cho thứ kí: “Đổi quản gia, tìm người mới, tiền lương trả gấp đôi”Không đểcho thư kí có cơ hội hỏi, anh liền cúp điện thoại, đôi môi mỏng nhìntrên bàn bừa bãi liền mím chặt, tay nới lỏng cà vạt bước lên lầu.Hai tay gõlên bàn phím, bỗng nhiên hai mắt trở nên u lãnh, hai tay mất không chếgiữ lấy nơi bụng, toàn tâm đau đớn giống như muốn xé nát đầu óc anh ralàm hai.Di động kêu chấn động, khiến cho gương mặt lo lắng của anh xuất hiện vẻ buồn bực,nhìn thấy tên hiện lên trên màn hình sắc mặc có chút chuyển biến tốt.“Hằng, em vừa rồi đi shopping có thấy hai túi xách, nhưng không biết nên mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/2049830/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.