“Điều đó có quan trọng không?”
Đôi mắt Mẫn Nhu ánh lên, nụ cười bình thản không hề quan tâm tới
“Nếu đúng như lời cô nói, tôi sẽ bồi thường tiền phát ngôn trong một năm của cô”
Giọng nóitrầm thấp của Kỷ Mạch Hằng có chút ngập ngừng, Mẫn Nhu giương mắt lênnhìn gương mặt lạnh lùng của anh. Gương mặt không được tự nhiên, lôngmày nhíu lại khi nhìn thấy đôi mắt chế giễu của cô, nhưng đành gạt sangbên.
“Bồi thường?”
Mẫn Nhu cười khẽ nhìn Kỷ Mạch Hằng, giống như đang nghe chuyện gì đó rất hài hước,nụ cười càng lúc càng đậm, nhưng giọng nói lạnh lùng châm chọc: “Ba năm của tôi, Kỷ Mạch Hằng anh có bồi thường được không?”
Xoay người,kéo Chân Ni đang bất bình bước vào thang máy, Mẫn Nhu cũng không muốnnhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của Kỷ Mạch Hằng, nhìn nó trong lòng càng giận càng chán ghét hủy đi tâm tình tốt của cô.
Lúc cửathang máy sắp đóng lại, một bàn tay đẩy ra, khe cửa lại mở ra. Gươngmặt lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm cô, giống nhưmuốn xé đôi cô ra, đôi môi hé mở, Kỷ Mạch Hằng bình tĩnh nói.
“Cô hãy nói cho rõ ràng”
Nói rõ ràng? Nói thế nào? Không lẽ đem từ kí ức lấy ra, sau đó giống như trưng bàyvật quý để cho Kỷ Mạch Hằng nhìn thấy sự ngu xuẩn của cô sao.
Mẫn Nhu buồn cười ấn nút đóng cửa thang máy lại, không muốn quan tâm tới câu hỏi KỷMạch Hằng, nhưng anh ta không hề có ý bỏ qua, bàn tay to ấn mạnh cửa,đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/2049829/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.