“Mục Lâm Thu cố chấp không để cho ai ngoài cô ta đến gần lão đại, cũng vì cố chấp mà giữa cô ta và lão đại trở thành người dưng”
Mẫn Nhu bước vào Lục gia, chậm rãi đi lên lầu, trong đầu chỉ toàn lời kể của ThẩmTấn Hàm nhưng không thể nào quên đi mối ân oán ràng buộc giữa Lục ThiếuPhàm và Mục Lâm Thu.
“Một người phụ nữ quá thông minh muốn thăm dò trái tim một người đàn ông lúc nào cũng hờ hững sẽ khiến cô ta làm ra những hành động ngu xuẩn, thậmchí nó còn hủy đi cây cầu trúc bắt qua sông vừa tạo được một nửa mà côta đã hao tổn tâm sức làm ra”
“Cái chết của Thiếu Phong là đả kích lớn với lão đại, em và tiểu tam cũnglần lượt xuất ngũ, Mục Lâm Thu thì bị lão đại cự tuyệt, sau đó cô tatheo cha mình xuống phía Bắc, cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ…”- Thẩm Tấn Hàm như đang kể một câu chuyện đùa, trên gương mặt xuất hiện vẻ trào phúng: “Cô ta lại quay về”
Mẫn Nhu cũng không đề cập đến cái chết của Lục Thiếu Phong; cô hiểu, bốn năm trướckhi Lục Thiếu Phong ra đi đối với mọi người là một điều cấm kị, là vếtthương không thể bị xé ra lần nữa, chỉ cần nhắc tới cái tên đó đều làmcho người ta khó thở.
Mẫn Nhu mởcửa phòng sách, mùi sách vở tràn ngập, căn phòng thật yên tĩnh thoảimái, đôi mắt cô nhìn lên giá sách được trang trí thanh nhã, đi tới trước bàn đọc sách, cô tìm mãi cũng không thấy laptop đâu.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/2049828/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.