Bây giờ phải làm sao đây!!
Lục Ngạn Thành thở dài một tiếng nghe thật lại lùng.
- Uống hết sữa đi!
- Sao anh có thể bình tĩnh như vậy chứ? Lỡ bà phát hiện ra thì sao? Bà sẽ thất vọng như thế nào đây!
- Vậy thì cô nói đi, làm sao đây? Cô càng cuống cuồng lên thì mọi chuyện càng dễ bị bại lộ, có ích gì? Hơn nữa, cô không nghe sao? Một lát nữa bà sẽ quay lại kiểm tra đấy!!
Tịch Nghi nhăn nhó cầm lấy ly sữa rồi uống hết một cái một.
Sau khi uống xong sữa, Lục Ngạn Thành lại nằm xuống như không có chuyện gì.
- Ngủ đi!
- Ngủ? Tôi phải ngủ cùng anh thật sao?
- Không thì thế nào? Muốn bị bà phát hiện sao? Hơn nữa cô khó chịu gì chứ? Người bị thiệt là tôi đây nè!
Song, anh ta nhắm mắt lại.
Tịnh Nghi thì ngồi suy tư một lúc rồi lấy hai chiếc gối to chắn ngang làm ranh giới.
Đột nhiên, anh ta mở mắt.
- Cô đang làm gì vậy? Ha! Lát nữa bà trở lại thì cô sẽ giải thích thế nào đây? Mà nè, cô đừng nghĩ mình quá danh giá, cho dù cô có dâng thân thể cô tận miệng tôi.. tôi cũng không thèm liếc một cái đâu. Làm như lần đầu ngủ với đàn ông, tưởng mình thanh cao lắm chắc.
Những lời này đối với cô đã quá quen thuộc nên cô không còn có cảm giác gì, chỉ nhếch mép một cái rồi lấy hai chiếc gối ra.
Lúc này, Lục Ngạn Thành lại ra lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935480/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.