Sau bữa cơm tối, ngoại của Lục Ngạn Thành và Tịch Nghi đã ngồi nói chuyện một lúc lâu, cho đến khi....
- Tụi con phải về rồi sao??
Tịch Nghi mỉm cười.
- Trời cũng đã tối lắm rồi, vã lại chắc ngoại cũng mệt rồi, tụi con phải về cho ngoại nghỉ ngơi chứ.
Ngoại có vẻ không nỡ, từ lâu lắm rồi bà mới vui như hôm nay, được quây quần ăn cơm cùng con cháu và nói chuyện vui như vậy. Bà già rồi, nên nhiều lúc cũng cô đơn lắm, không muốn sự hạnh phúc này mất đi như vậy.
- Đúng đấy, trời đã tối rồi, hay là tụi con ở lại đi, mai rồi hẵng về.
Lục Ngạn Thành cau mày.
- Không cần đâu ngoại, hơn nữa mai con còn có việc bận.
- Bận gì? Suốt ngày cứ công việc, công việc. Vã lại ngủ ở đâu mà không như nhau, bà cũng đâu có làm phiền gì tụi con. Nếu bận sáng mai con cứ đi sớm đi, để Tịch Nghi ở lại chơi với bà mấy hôm cũng được.
Tịch Nghi khí xử không biết phải làm sao, chỉ nhìn Lục Ngạn Thành.
Lục Ngạn Thành cũng hết cách, chậc lưỡi vài tiếng rồi chiều theo ngoại, vì anh đâu thể để Tịch Nghi ở lại đây được.
- Được, được, vậy thì hôm nay tụi con sẽ ở lại, công việc con cũng sẽ tạm hoãn, được không??
Ngoại anh vui mừng, ngay lập tức kêu cô giúp việc chuẩn bị phòng cho hai người.
...----------------...
Trong phòng, Tịch Nghi đi xung quanh nhìn ngắm. Không những nhà to mà phòng cũng rộng rãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935481/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.