Sau khi đến cô nhi viện Hồng Ái, bầu không khí trong lành ở đây khiến cho cô cảm thấy thoải mái và có phần quen thuộc, chắc có lẽ là do cô cũng xuất thân từ cô nhi viện.
"Lâu lắm rồi mình mới được ra ngoài, cảm giác thật thoải mái."
Đột nhiên, Lục Ngạn Thành lại nắm lấy tay Tịch Nghi.
- Ở đây có rất nhiều người có máu mặt, cô đi đứng cho cẩn thận vào. Cô nhi viện Hồng Ái này không phải như cái cô nhi viện không có danh tiếng mà cô sống đâu. Chắc cô nhìn thấy buổi từ thiện này cũng đủ hiểu rồi chứ??
"Đúng là nơi này... có nhiều người nổi danh thật! Lúc trước mình cùng từng đến đây làm thêm trong buổi từ thiện, thậm chí còn có những ngôi sao nổi tiếng đến đây để ủng hộ."
Một lát sau, sau khi Lục Ngạn Thành và bà ngoại đi chào hỏi thì Tịch Nghi không biết nên làm gì, cảm giác thật bơ vơ, lạc lõng. Tịch Nghi đi xung quanh một lúc thì những đứa trẻ chạy giỡn đùa nghịch va trúng cô.
- A!! Mấy đứa chạy từ từ thôi! Sẽ ngã đấy! Ngã thì sẽ bị thương, đau lắm!!
- Em xin lỗi!!
Một cô bé gái nhỏ nhắn lên tiếng.
- Chị ơi! Chị xinh thật đấy! Chiếc váy chị đang mặc cũng đẹp nữa.
Tịch Nghi ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé.
- Vậy sao? Em cũng xinh mà. Nhưng... em thích chiếc váy này lắm sao??
Cô bé gật đầu.
- Chị sẽ mua cho em sao?? Mọi người đến đây đều để giúp đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935476/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.