Sau khi đưa ngoại về lại biệt thự và Tịch Nghi tiếp tục lên xe thì một lúc sau...
- Anh định bỏ tôi xuống ở chỗ nào??
Lục Ngạn Thành ngờ vực vẫn chưa hiểu ý cô cho lắm.
- Hả??
Liên Tịch Nghi đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe rồi tiếp tục nhẹ giọng.
- Anh bắt buộc phải diễn kịch cùng tôi từ hôm qua đến giờ chắc là cũng khó chịu lắm rồi nhỉ? Anh từng nói là ghét ở chung bầu không khí với tôi mà, anh cảm thấy ghê tởm nó còn gì!! Tôi nghĩ... có lẽ anh cũng không muốn thở cùng tôi thêm một giây phút nào.
Rồi cô đưa ánh mắt vô cảm sang nhìn Lục Ngạn Thành, anh ta không nói gì.
"Lúc trước thì đúng là vậy, nhưng giờ thì... không hẵng. Không biết từ tối qua mình bị sao nữa??! Bị cô ta bỏ bùa sao?? Tuy vẫn chán ghét cô ta như bình thường, nhưng cảm giác có hơi lạ."
- Nếu tôi cho cô cái quyền được chọn thì cô sẽ chọn để tôi đưa cô về hay là đi bộ.
Tịch Nghi có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại cảm thấy anh đang trêu đùa mình. Cô nhếch mép.
- Nếu tôi chọn để anh đi tôi về thì..... (anh có đưa tôi về không hay là vẫn bỏ rơi tôi giữa đường.)
Tịch Nghi vẫn chưa nói hết câu thì anh đã cắt ngang.
- Được thôi, hôm nay từ buổi từ thiện về, đột nhiên lòng nhân ái của tôi được khai thông, tôi sẽ chở cô về.
Tịch Nghi vẫn chưa định thần lại được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935469/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.