Nghe ngóng được thời gian Ninh Ngự đến nơi, Ninh Lập Hạ đến trước nửa tiếng chờ. Vốn tưởng anh ta đi một mình, không ngờ bên cạnh còn một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp.
Nhìn thấy cô, Ninh Ngự cũng không mấy ngạc nhiên, cười hỏi: "Em hỏi hành tung của tôi từ Cận Vĩ, còn đặc biệt đến sân bay chờ, không phải là muốn xin tôi giúp ba em đấy chứ?"
Thái độ vui đùa của Ninh Ngự khiến Ninh Lập Hạ nóng lòng như lửa đốt hơi tức giận: "Đúng đó! Không thì có thể là chuyện gì nữa chứ!"
"Tôi không thể giúp em." Ninh Ngự trả lời rất thẳng thắn.
Ninh Lập Hạ hít vào một hơi, hạ giọng thương lượng: "Anh còn chưa nghe là chuyện gì, sao biết có thể giúp hay không?"
"Dù chỉ là một cái nhấc tay thì tôi cũng không có nghĩa vụ bắt buộc phải giúp em, em là gì của tôi chứ?"
Cô gái được Ninh Ngự ôm chỉ trên dưới hai mươi, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời hồng hào lên trông rất có sức sống, thấy Ninh Ngự không hề khách khí như thế thì nhỏ nhẹ lên tiếng: "Sao anh phải độc miệng với chị gái này như vậy? Chia tay rồi vẫn có thể làm bạn mà."
"Đây không phải là bạn gái cũ của tôi, miễn cưỡng tính là 'em gái' thôi."
"Ồ." Cô gái kia chỗ hiểu chỗ không gật đầu, còn nhiệt tình mời Ninh Lập Hạ, "Chị ăn tối chưa ạ? Ăn cùng tụi em luôn nhé?"
"Không cần, ngồi với anh ấy không có khẩu vị." Dứt lời, Ninh Lập Hạ quay đầu bỏ đi.
Ninh Lập Hạ ra khỏi sân bay, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tan-canh/1022927/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.