"Nhưng Tống Nhã Nhu rất hay đến đây hỏi thăm anh, em ở đây thật sự không tiện." Câu nói nồng nặc mùi giấm này vừa phát ra, Ninh Lập Hạ đã hối hận rồi.
Quả nhiên, Tưởng Thiệu Chinh cười đến mức đuôi mắt cong cong: "Nếu Tống Nhã Nhu đến thì em có thể bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân của căn nhà nói ở đây không chào đón cậu ấy, mời cậu ấy theo đường cũ quay về là được."
Ninh Lập Hạ "xì" một tiếng: "Anh dụ dỗ em làm một người ngang ngược, là muốn ở một bên xem kịch hay đúng không?"
"Nếu em thật sự vì anh ngang ngược càn quấy, anh vui mừng rơi lệ còn không kịp, lấy sức đâu mà đứng một bên xem kịch hay? Ngược lại là mấy ngày trước Tống Nhã Nhu từng gọi điện hỏi thăm anh, hỏi cánh tay anh không tiện có cần cậu ấy đến giúp đỡ gì không, sau đó nghe anh nói chuyển đến nhà em rồi thì cũng không nói gì nữa."
"Ninh Ngự nói rất đúng, Tống Nhã Nhu giỏi giả vờ giả vịt nhất." Biết Tống Nhã Nhu còn không chịu buông tha, Ninh Lập Hạ lại bực mình, "Chị ta rõ ràng là một người thông minh, lần trước gặp được em ở nhà anh phải nhìn ra chúng ta không chỉ là bạn bè bình thường rồi chứ? Rõ ràng biết người ta không độc thân vẫn còn vờ như không biết sáp lại đây, đúng là chẳng thể hiểu nổi!"
Dáng vẻ tức giận của Ninh Lập Hạ khiến Tưởng Thiệu Chinh càng vui vẻ, được nước lấn tới hỏi: "Ngoại trừ không phải cùng một loại người, em còn lý do cụ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tan-canh/1022926/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.