Chương trước
Chương sau
Người xưa nói, nếu lợi khí tắm máu quá nhiều, tất thành hung khí, hung khí tạo nghiệp vô số, tất có oán tâm.
Thế gian lưu truyền biết bao hung khí, đều là ác nghiệt, thế mà vẫn còn có một thanh “chết không tử tế” khiến người khắc cốt ghi tâm thù hận cùng vinh quang.
Trong sát na Sương Nhẫn thấy máu, tuy Trình Tiềm còn chưa ngưng thần vào thân kiếm, cũng đã bị thanh kiếm truyền từ thời viễn cổ chấn đến đau đớn tê dại cả lưng. Đồng thời, uy lực danh kiếm không giống mộc kiếm, tốc độ rút chân nguyên cũng khác nhau trời vực. Trình Tiềm cầm Sương Nhẫn, cảm giác nếu dùng thêm nữa sẽ lực bất tòng tâm.
Bọn người bịt mặt không ngờ một tên nhãi con chưa dứt sữa lại gai góc như thế, ngừng lại chốc lát, ra dấu kỳ quái với những người đánh riêng lẻ, bọn họ lập tức bỏ qua những người khác, đồng loạt bao quanh Trình Tiềm.
Trình Tiềm chậm rãi phun ra một hơi thở cứ như mình phun ra một ngụm sương trắng. Cảm giác mát lạnh dường như ngấm vào thân thể nó, ngay cả lục phủ ngũ tạng đều lạnh dần.
Bảy tám luồng kiếm khí đồng thời đè ép nó, Trình Tiềm tự biết đối đầu là tìm đường chết, cả người hoá thành một đạo hư ảnh, từ trong kẽ hở của kiếm khí mà tránh né, đây cũng phải cảm tạ đám người Trương Đại Sâm mỗi ngày đều đuổi đánh nó, rèn cho nó công phu tránh né linh xảo hơn người thường.
Trong khi né tránh, thậm chí Trình Tiềm còn cố ý dẫn dụ những người bịt mặt đi xa Thuỷ Khanh, ngay lúc nó thoạt nhìn tràn trề sức lực, cả người nó bỗng như bị giáng đòn nghiêm trọng mà lảo đảo, thậm chí còn bị một đạo kiếm khí của người bịt mặt đuổi tới, vai trái nhất thời huyết nhục mơ hồ.
Trình Tiềm chẳng màng tới đau đớn, trong đầu nó “đùng” một tiếng —— đó là khôi lỗi phù nó đưa cho Tuyết Thanh, mới vừa rồi nó cảm nhận được rất rõ ràng, thanh khí tồn tại trong khôi lỗi phù tan đi. Khôi lỗi phù đứng trong nhóm bảy đại minh phù, một trăm lẻ tám nét, linh khí bên trong nào tiêu tán dễ dàng vậy? Ắt hẳn Tuyết Thanh đã gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Vậy huynh ấy… Huynh ấy còn sống không?
Huynh ấy chẳng qua là tiểu đạo đồng đơn độc lên đường, người không tiền của, tính tình nhã nhặn chững chạc, ai sẽ gây khó dễ với huynh ấy?
Đây là ngoài ý muốn, hay có người trăm phương nghìn kế chặn đường?
Nếu như là trăm phương nghìn kế, như vậy năm ngoái đại sư huynh kêu bọn tiểu Nguyệt Nhi mang thư về nhà đến nay không có hồi âm, là chưa đưa đến, hay là…
Còn… Còn núi Phù Dao?
Trình Tiềm luôn trấn định cũng không ngăn được hoảng loạn, rất nhiều rắc rối không đúng lúc toàn bộ ập vào lòng nó. Nó vì khôi lỗi phù bị thương, lại bị lửa công tâm, cảm thấy hoa mắt, chân lảo đảo, còn chưa cảm nhận, một búng máu trong ngực đã cuộn trào dâng lên.
“Tiểu Tiềm!”
Hình như là Lý Quân gọi nó, Trình Tiềm chợt bừng tỉnh, khó khăn né được một kiếm người bịt mặt.
Bên tai vang loạn “keng keng”, lúc này mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo Trình Tiềm, dư quang lướt qua đại sư huynh trên không trung. Chỉ liếc mắt, Trình Tiềm cũng biết y đang nỗ lực chống đỡ —— cho dù kiến có thể cắn chết voi, nhưng bọn người bịt mặt này nào yếu, Nghiêm Tranh Minh tiến vào cảnh giới ngưng thần chưa lâu, y có thể ngự kiếm vững vàng như vậy, nói không chừng đã là dưới tình huống nguy hiểm phát huy vượt xa người thường.
Phân thần khắp trời không ngừng bị người bịt mặt đánh chết, căn bản Nghiêm Tranh Minh được cái này mất cái khác, mỗi một phân thần bị giết, sắc mặt của y cũng trắng thêm, còn phải để ý an nguy của các sư đệ, hận không thể có thiên thủ thiên nhãn, ba đầu sáu tay.
Trình Tiềm không muốn để y phân tâm, bất chấp nuốt xuống ngụm máu đã vọt tới bên miệng.
Tư vị này rất khó chịu, mặt Trình Tiềm vàng như giấy, suýt cầm kiếm không nổi, mà Sương Nhẫn kiếm dường như cũng tận dụng mọi thứ, biết tâm tình nó lên xuống, nháy mắt hiện ra phản phệ.
Trong lúc Trình Tiềm dao động, nó có ảo tưởng mình đang cô độc chạy băng băng trên biển cả, nước biển trước mắt thoáng như đến từ Bắc Minh lạnh lẽo không ánh sáng, lạnh đến thấu xương, yên tĩnh không một tiếng người. Lòng nó bỗng dâng lên căm giận không rõ lý do —— vốn là thần binh lợi khí, tại sao bị thế nhân phỉ báng, vốn là kỳ tài ngút trời, tại sao phải gánh lấy tiếng xấu muôn đời?
Đột nhiên, có tiếng đứa bé thét chói tai sau lưng nó: “Kẻ xấu! Đâm người xấu! Không được ức hiếp tam sư huynh!”
Sau đó tiếng gió sượt qua bên tai Trình Tiềm, chỉ nghe âm thanh, một cây Sưu Hồn châm như có linh tính bay về phía người bịt mặt, kiếm của gã gần như đã cắt rách y phục trước ngực Trình Tiềm, bấy giờ bị Sưu Hồn châm kỳ lạ dồn ép, đành phải thu kiếm lùi lại, chưa kịp chạm đến da Trình Tiềm.
Trình Tiềm nhất thời tỉnh táo lại, vội vã thở hổn hển mấy hơi, phát hiện chân nguyên trong cơ thể cơ hồ bị Sương Nhẫn kiếm phản phệ hao hết sạch, dù phải chết, nó cũng không bỏ thanh kiếm này —— bởi vì bọn người bịt mặt không buông tha, tới càng lúc càng nhiều.
Trình Tiềm không quay đầu lại, trở tay chuẩn xác xoa đầu Thuỷ Khanh, nhẹ giọng nói: “Suỵt, đừng khóc, không sao, tiết kiệm Sưu Hồn châm của muội đi.”
“Thuyền không đi được, nếu bây giờ hết cách…” Trình Tiềm ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tranh Minh thế suy sức yếu, thầm nghĩ, “Dứt khoát nói đại sư huynh mang theo sư muội tìm cách ngự kiếm đột phá vòng vây.”
Nghiêm Tranh Minh mang theo một Thuỷ Khanh đã khó, còn Hàn Uyên và Lý Quân thì sao?
Trình Tiềm chưa nghĩ xong, đột nhiên nghe Lý Quân kinh hô.
Nghiêm Tranh Minh không thể vừa ngự kiếm vừa xuất ra quá nhiều phân thần như vậy, ngã từ trên không trung xuống, Lý Quân vội bấm một thủ quyết, trên mặt đất liền xuất hiện một cái võng trong suốt, tốt xấu gì cũng giúp chưởng môn sư huynh bọn họ không ụp mặt xuống đất.
Nghiêm Tranh Minh quỳ một gối trên đất, cử động một cái, ngay cả sức đứng dậy cũng không có.
Trình Tiềm cố đề một hơi thở, một cước đạp lên vai Hàn Uyên, phi thân lên. Sương Nhẫn kiếm ngạo nghễ vẽ ra một độ cong bén nhọn trên không trung. Nó dùng tuyệt đại hung khí âm hàn, hoạ một vòng bức lui bọn bịt mặt, cảm thấy khắp tứ chi đau đớn như bị kim đâm, như vô số lần bị phù chú rút sạch chân nguyên —— trong lòng Trình Tiềm biết rõ, lần này kinh mạch không thể nào chịu nổi.
Nhưng vào thời điểm này, dù nó không thể chịu nổi, sao có thể rút lui?
Miệng Trình Tiềm đầy mùi máu, chẳng tiếc dùng Sương Nhẫn kiếm chống đất, nó không sợ gãy danh kiếm có một không hai này. Sương Nhẫn kiếm kêu lên một tiếng, hất người nó lên lại, Trình Tiềm chỉ đánh một kiếm theo bản năng, thế nhưng chiêu kiếm chưa xong, đã khó khăn làm tiếp, kiếm phong hộ bên cạnh chợt tản, vô số lợi khí đè trên Sương Nhẫn, muốn thiên đao vạn quả nó.
Đã không kịp cầu cứu rồi.
Đúng lúc này, bỗng có người quát: “Càn rỡ!”
Sau đó, một cổ chính khí và ôn hoà quét đến, chẳng tốn sức hất văng kiếm phong đặt trên người Trình Tiềm, nhưng không thương tổn nó.
Thân thể Trình Tiềm nhẹ một chút, trực tiếp ngã xuống, được Nghiêm Tranh Minh nhào tới đỡ kịp.
Nghiêm Tranh Minh chẳng biết mình làm thế nào nhào tới, lúc những thanh lợi khí rơi xuống người Trình Tiềm, ngực Nghiêm Tranh Minh nặng nề chùn xuống, suýt thì gan mật vỡ nát.
Trình Tiềm mất ý thức chỉ chốc lát, cũng may không lâu sau, đợi khi ánh mắt hỗn loạn của nó tụ lại lần nữa, nó phát hiện bọn người bịt mặt đông nghẹt nơi bến tàu như bị người tiêu diệt, trống ra một khoảng, có té ngã kêu cha gọi mẹ không bò dậy nổi, có số đã rơi xuống biển.
Đồng thời nó còn phát hiện tay mình vẫn nắm chặt thanh Sương Nhẫn kiếm, thật sự có chết cũng không buông tay.
Trình Tiềm vừa định đứng lên, đã bị một cánh tay không cho phép kéo trở lại, chẳng cần nghiêng tai cũng nghe được ngực Nghiêm Tranh Minh còn đang đập loạn. Y quỳ một gối trên đất, ôm chặt Trình Tiềm, hai tay run rẩy, đến khi nó mở mắt ra mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Đừng động!”
Đường Vãn Thu rơi ở một bên, có lẽ không chiếm được thượng phong với Châu Hàm Chính, sắc mặt nàng vàng như nến, hình như cũng bị thương.
Mặc dù như thế, nàng ngẩng đầu thấy cứu binh, trên mặt lại chẳng vui mừng, trái lại nét buồn càng sâu, thấp giọng nói: “Đảo chủ.”
Châu Hàm Chính lạnh lùng lườm Đường Vãn Thu, ước chừng đang ghi nhớ kỹ con ả điên này vào lòng, xoay người một cái như gió xuân quất vào mặt, gã giả vờ dè dặt văn nhã mà nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay, ôm quyền với đảo chủ Thanh Long đứng trên một khối đá lớn: “Tham kiến đảo chủ.”
Đảo chủ nhìn cũng không nhìn gã, xoay sang Đường Vãn Thu: “Vãn Thu, ngươi dẫn mấy đứa trẻ kia đi đi, là ta lo lắng thiếu chu đáo.”
Đường Vãn Thu không nói gì, hữu khí vô lực quay đầu hướng Nghiêm Tranh Minh đưa một ánh mắt “theo cho sát”, rồi đi dọc theo mặt sau dải đá ngầm.
Trình Tiềm cắn răng, vừa định mượn tay đại sư huynh đứng lên, lai bị Nghiêm Tranh Minh kéo trở lại.
Sau đó, nó phát hiện cả người mình lơ lửng, là được đại sư huynh bế cả người lên.
Thần trí vốn còn mù mờ của Trình Tiềm bị doạ cho tỉnh, nó như một con chó nhỏ ngã từ trên cao xuống, luống cuống múa may tay chân vài cái, khẩn trương bám vào vai Nghiêm Tranh Minh, lo sợ đại sư huynh “mảnh mai” vứt nó xuống, ngã thì không đến mức chết, nhưng nơi nào chạm đất mới là vấn đề.
Nghiêm Tranh Minh vừa bị nó hù chết, sắc mặt chưa hoà hoãn, trong ngực như nổi lửa, lạnh lùng nói: “Nằm im!”
Trình Tiềm im lặng, cứng như một tảng đá, mặc y di chuyển.
Ánh mắt lành lạnh của đảo chủ hơi nhu hoà, ông nhìn Nghiêm Tranh Minh một chút, cuối cùng ánh mắt rơi trên thân kiếm của Trình Tiềm.
Con ngươi đảo chủ hơi rụt lại, nhìn chằm chằm lớp sương máu bên trên, tiếp đó xoay người sang nơi khác, nhìn vô định xung quanh, cứ như đang tìm ai vậy —— nhưng ngoại trừ biển trời một màu, đá ngầm lởm chởm, ông chẳng tìm được gì.
Đảo chủ thu hồi tầm nhìn, khe khẽ thở dài, một thân uy áp đại năng tản đi, lại khôi phục thành vẻ mặt sầu khổ như tú tài nghèo nàn, xoay người nói: “Chúng ta về.”
Có mấy người bịt mặt thấy vậy, đang muốn đuổi theo, bị Châm Hàm Chính đưa tay cản.
Châu Hàm Chính ngậm cười nhìn thẳng bóng lưng đảo chủ Thanh Long, lời nói ra lại rét căm căm: “Cố Nham Tuyết là ai, các ngươi là thá gì? Chạy tới tìm đường chết à?”
Đường Vãn Thu đi chưa xa, nghe thấy những lời này, oán hận nhìn lại, nói: “Đảo chủ, gã họ Châu tiểu nhân như thế, vì sao còn giữ lại, phải sớm diệt gã!”
Đảo chủ không quay đầu, thân thể gầy gò đi ở phía trước, nghe vậy cười khẽ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Kể ra, người tu hành trong Cửu Châu không hề biết thiên tử tể tướng, nhưng không ai không biết đảo Thanh Long. Các đại tiên môn đều là của mình mình quý, còn phần các tán tu không môn phái đều từ Giảng Kinh đường trên đảo Thanh Long chân chính bước vào tiên môn, đảo chủ không chỉ tu vi cao thâm, có một dạo còn được xưng là “Thiên hạ toạ sư”.
Người phàm coi trọng “Thiên địa quân thân sư”, trong tiên môn đa số thọ nguyên lâu dài, tình thân đạm bạc, không có “thân”, bọn họ lại không chịu cúi đầu xưng thần với thiên tử người phàm, nên mất “quân”, ngũ thường chỉ còn lại tam thường “thiên địa sư”, sư môn so với gia môn càng quý trọng hơn, có thể thấy được trọng lượng bốn chữ “thiên hạ toạ sư” này.
Nói ra, ai sẽ tin đường đường là đảo chủ đảo Thanh Long, Cố Nham Tuyết đứng đầu Tứ Thánh, lại là một bộ dạng nghèo nàn bị ức hiếp?
Trong Tứ Thánh, đảo chủ đảo Thanh Long chưa hẳn là người có đạo hạnh cao nhất, nhưng vẫn được thừa nhận như đứng đầu Tứ Thánh, dĩ nhiên cũng có nguyên do của nó.
Mấy người chạy một đường đến gần bến tàu lớn đảo Thanh Long, nơi đó đã đánh nhau rùm beng.
Hoá ra người tuần đêm và đệ tử trên đảo đều đến đây, đang cùng một đám người khác đánh đến khó phân khó bỏ.
Chợ tiên mỗi mười năm trên đảo Thanh Long là đại sự tu tiên giới, danh môn chính phái đại năng đến đây mà không kính cẩn lễ phép? Nhưng người đến không phải dạng vừa, phong ba trên biển nổi khắp bốn phía, vô số thuyền lớn nối đuôi nhau như ẩn như hiện giữa biển đen kịt, những chấm nhỏ huỳnh quang của người ngự kiếm bay giữa không trung, như sóng cuộn ngất trời.
Nhìn kỹ lại, chuyện này đúng như lời truyền miệng vớ vẩn của đám tán tu, có thân ảnh một con giao long qua lại giữa đó!
Dường như đi theo bên cạnh đảo chủ tương đối an toàn, cuối cùng Lý Quân mới từ trong hoảng loạn phục hồi tinh thần lại, liền thông minh uyên bác nói: “Đó không phải là thanh long. Thanh long là thần thú thượng cổ, lui tới nhân gian làm chi? Vừa rồi là Giao quái (giao trong giao long – là con thuồng luồng),lạ thật! Không phải Giao quái chỉ có ở Tây hành cung sao? Vì sao chạy đến Đông Hải?”
Hàn Uyên nói: “Không chừng là gã ma tu nào trộm được.”
Lý Quân trầm ngâm chốc lát, rót chân nguyên vào mắt, cực lực nhìn lại, kinh ngạc nói: “Bàn Long kỳ (cờ) —— trên thuyền kia có Bàn Long kỳ của người Tây hành cung! Nhưng Tây hành cung sao…”
Đảo Thanh Long và Tây hành cung được liệt vào thập đại môn phái, địa điểm xa xôi, luôn luôn chú trọng ở ẩn tu hành, không xen vào việc gì. Cũng chưa nghe nói qua cùng ai kết thành hận thù, làm sao sẽ vượt biển ngàn dặm xa xôi tìm đến đảo Thanh Long chứ?
Gã đang nói, đảo chủ đảo Thanh Long bỗng hô to một tiếng, con đại giao ngoài biển gần như không gì cản nổi nghe tiếng hạ xuống nước, bọt nước mạnh mẽ đập lật ba chiếc thuyền. Không gian chợt yên tĩnh, ngay cả thuỷ triều mới nãy ào ào vũ bảo cũng trở lại bình thường.
Đôi bên đều dừng tay, đám người nhường ra một con đường, đảo chủ đi phía trước, cất giọng: “Chư vị đạo hữu Tây hành cung đêm khuya đến thăm, huy động nhân lực nhiều như vậy, không biết có gì chỉ giáo?”
Chỉ nghe một tiếng kèn lệnh vang lên, thuyền lớn đông đúc trên biển chợt tách ra hai bên, một con thuyền bàn long đen đến khó nhìn thấy từ trong lòng biển nhô lên, một lão giả râu tóc bạc trắng đứng ở đầu thuyền. Cả người tuy lộ ra khí chất thiên nhân ngũ suy gần đất xa trời, vẫn uy thế không giảm, ánh mắt chất vấn, đảo mắt qua đám người đông nghịt, mở miệng nói: “Cố Nham Tuyết, trăm năm không gặp, phong quang đảo chủ đảo Thanh Long của ngươi không hề giảm sút.”
Đảo chủ nhíu mày, chắp tay nói: “Bạch Kê đạo hữu hữu lễ.”
Nghiêm Tranh Minh người chưởng môn này thật có chút thoát ly thế sự, ngoại trừ lúc vừa đến đảo Thanh Long có tìm đọc qua vài quyển đảo chí niên giám, những chuyện khác đều không để bụng, nghe vậy thấp giọng hỏi: “Bạch Kê là ai?”
Lý Quân chụm đầu ghé tai nói với y: “Cung chủ Tây Hành Cung, nghe nói đã sắp một nghìn tuổi rồi. Trước đây có người hay nói ông ta sẽ là người tiếp theo đắc đạo thăng thiên tại Cửu Châu, nếu phi thăng không được, chỉ e thọ nguyên của lão cũng sắp hết.”
Trình Tiềm vừa hít thở bình thường, đã ngọ ngoạy đẩy Nghiêm Tranh Minh ra, vừa đứng lên, nghe xong ngạc nhiên hỏi: “Sao nhị sư huynh cái gì cũng biết?”
“Câm miệng, không phải chuyện của đệ.” Nghiêm Tranh Minh quên luôn việc hỏi thăm Bạch Kê là thần thánh phương nào, cúi đầu bắt mạch cho Trình Tiềm, cau mày kiểm tra thương thế của nó.
Hai vị đại năng đương thời có qua có lại, mà mọi người dẫn tới sóng to gió lớn. Một nhóm tán tu không ngại chuyện lớn trong Giảng Kinh đường đến xem náo nhiệt đều to gan lớn mật, leo lên cây cao hay đá ngầm, nhìn quanh thảo luận.
Chỉ nghe đảo chủ bình tĩnh chất vấn: “Nếu người Tây Hành Cung đến, vì sao không đưa bái thiếp trước? Đảo ta tuy chỉ là một vùng đất hoang vu, chẳng lẽ không hiểu đạo đãi khách? Bạch cung chủ dẫn người xông đến là có ý gì?”
Bàn long thuyền chớp mắt đã đến gần đảo, Bạch Kê nói: “Bạch mỗ lần này đến không phải để thăm hỏi. Năm năm trước, đứa cháu không nên thân của ta rời nhà đi du ngoạn, nghe nói chợ tiên náo nhiệt, liền cùng chúng đạo hữu kết bạn mà đi tham gia náo nhiệt. Sau đó truyền tin về cung, nói thích Giảng Kinh đường trên đảo, có lòng muốn học hỏi kiến thức, lợi dụng thân phận tán tu bái nhập vào Giảng Kinh đường. Mấy năm nay liền mất tin tức. Chúng ta cứ tưởng nó bí mật tu trên quý đảo, thế nhưng trước đó vài ngày, đèn bản mệnh trong cung của cháu ta đột nhiên tắt ngúm. Ta dùng sưu hồn pháp triệu hồn phách về, mấy lần đều không được, thế mới biết, nó, nó…”
Bạch Kê nói đến đây, nghẹn ngào đến nói không thành lời.
Hàn Uyên nghe xong khẽ cau mày, gã không giống các sư huynh không để ý đến chuyện bên ngoài, phàm chuyện lớn chuyện nhỏ gì gã đều tìm hiểu đến cùng. Trên đảo ba con chuột bốn con mắt mấy chuyện tám nhảm đều chạy qua lỗ tai gã một lần, chưa từng nghe nói đến Giảng Kinh đường có tai nạn chết người.
Đảo chủ ngoắc tay, một đệ tử chạy đến gần ông, hai tay dâng một quyển danh sách, hỏi Bạch Kê: “Chẳng biết tục danh lệnh tôn là chi?”
Bạch Kê nỗ lực kìm nén đau buồn, run giọng nói: “Thượng Diễn hạ Lễ.”
Đảo chủ ném danh sách kia giữa không trung, lầm rầm niệm câu gì đó, chỉ thấy một quyển danh sách thật dầy lật nhanh từ đầu đến cuối, không hề dừng lại, sau đó gập trở lại, rơi xuống.
Đệ tử bên cạnh nói: “Đảo chủ, trong Giảng Kinh đường chưa từng có người đăng ký tên Bạch Diễn Lễ.”
Cách đó không xa có người mở miệng nói: “Hay là dùng tên giả…”
Đường Vãn Thu đứng bên cạnh nói tiếp: “Làm càn, ngươi xem đảo Thanh Long là nơi nào, cho phép bọn trộm cắp dùng tên giả lẫn vào? Nếu không phải họ tên thật, căn bản sẽ không xuất hiện trên danh sách!”
Nàng vừa mở miệng, vòng người xung quanh liền cảm giác được chuyện xấu, quả nhiên, Bạch Kê nghe xong giận dữ, râu tóc đều dựng đứng: “Ngươi có ý gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.