Lúc quay lại phòng làm việc đã thấy An Kỳ đang ở đó. Dương Vĩnh Khoa bước đến hỏi: “Sao em lại bảo trợ lý của anh đến phòng Truyền Thông?”
An Kỳ bất giác khựng lại, cô ta chột dạ hoàn toàn không ngờ đến Dương Vĩnh Khoa sẽ hỏi như vậy: “À, em thấy cô ấy tài giỏi thông minh, nên muốn cô ấy giúp anh trong mảng truyền thông quảng bá.” Nói xong lại cười tươi như hoa chạy đến ôm tay, lấy lòng Dương Vĩnh Khoa.
Dương Vĩnh Khoa nghiêm mặc hồi lâu, nhìn thật kỹ cô ta, nói: “Đây là công ty của anh, chúng ta mặc dù là sắp cưới nhưng công việc của anh không cần em tham gia. Và đừng đi khắp nơi reo rao rằng em là vị hôn thê của anh. Anh lấy em vì muoins trả ơn báo đáp em, vậy thôi.”
Quả thật, mối quan hệ của hai người bọn họ chỉ có thể là ân nhân và người trả ơn. Người ngoài nhìn vào có thể ngọt ngào bao nhiêu thì trong lòng hắn cũng chỉ duy nhất một cảm xúc ‘báo ơn’.
Đương nhiên báo ơn không cần phải lấy nhau. Nhưng đó là yêu cầu, cũng là nguyện vọng của An Kỳ. Hắn lúc đó cũng vô tâm vô phế chỉ nghĩ lấy An Kỳ sẽ có lợi ích gì cho sự nghiệp của hắn. An Kỳ như vậy mà đánh giá quá cao trị ví của bản thân trong lòng Dương Vĩnh Khoa rồi. Còn có thể tự ý điều động nhân viên của hắn sao!!??
“Khoa, em xin lỗi..” An Kỳ tỏ vẻ uỷ khuất, mặt buồn rầu nói: “Em không có tài cán trong mảng quảng bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-da-tien-tung/2850342/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.