Hai ngày cuối tuần, nói là cuối tuần nhưng Lý Tử Thất lại không hề được nghỉ.
Nàng đương nhiên muốn nghỉ, nhưng Dương Vĩnh Khoa lại giao quá nhiều việc. Nếu động tác viết của nàng nhanh như người ta, hoặc biết sử dụng máy tính và gõ được nhanh như Hồng Anh, thì công việc có lẽ sẽ xong trong nửa ngày.
Bất quá… haizzz, nàng đúng là viết đã chậm, lại không biết đánh máy tính.
Không biết đã qua mấy lần ngày thứ hai, và nàng lại phải đi làm.
Lý Tử Thất ngồi đằng sau xe đạp của Lê Toàn Phong. Đôi mắt khép lại, đã xuất hiện mờ mờ vết thâm.
“Tử Thất, cô mệt quá hay là nghỉ hôm nay đi.” Lê Toàn Phong ngoảnh cổ nhìn người phía sau, lo lắng hỏi.
Thật sự khi trước hắn không ghét Dương Vĩnh Khoa mấy, nhưng từ lúc tai nạn xảy ra, hắn đối với Dương Vĩnh Khoa chính là càng ngày càng ghét.
Không ghét vì hắn ta trở nên thông minh, tài giỏi hơn hắn. Càng không ghét vì hắn ta cướp đi An Kỳ. Mà ghét cay ghét đắng bởi hắn ta dám bất công với Lý Tử Thất.
Lý Tử Thất mê man, mệt mỏi gục đầu lên lưng hắn, đôi tay tinh xảo nắm chặt yên xe đáp: “Không sao, Hoa Hoa…” Vô thức lại gọi tên Dương Vĩnh Khoa. Việc này vô thức đến mức ngay cả Lý Tử Thất cũng không hề nhận ra.
Chỉ có Lê Toàn Phong là hơi khựng lại, thân hình hắn bất giác cứng đờ, đôi môi run run lại mím chặt thành vết cắt.
Đến lúc này, ngay cả khi Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-da-tien-tung/2850343/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.