Dương Vĩnh Khoa không thèm tranh cãi thêm, hắn ném tờ rơi nhỏ xuống bàn nói: “Ăn xong về chuẩn bị đồ đi. Cô đi Nha Trang gặp khách hàng với tôi.”
Nghe hắn nói cứ như đang hỏi “ăn xong chưa” hay “đang làm gì” vậy. Nó nhẹ nhành đến mức khó tin.
Lý Tử Thất ngẫm nghĩ một lúc mới giật mình nói: “Ta ở lại giúp Phong phát tờ rơi mà.” Ngập ngừng một lát lại cắn cắn môi nói: “Ngươi sao không gọi An Kỳ đi cùng, gọi ta làm gì?”
Dương Vĩnh Khoa nghe giọng điệu hờn dỗi của Lý Tử Thất cũng thấy buồn cười,nàng là lấy quyền gì giận dỗi đây!! Hắn nhướng mày nói: “Đi công việc, không phải đi chơi mà ai muốn đi cũng được. Tôi là người trả lương cho cô chứ không phải Lê Toàn Phong.”
À, ý là “chỉ có tôi và cô, ngoài ra không ai có quyền đi cùng”???? Là vậy sao? Dương Vĩnh Khoa đương nhiên là ý này, nhưng Lý Tử Thất lại không hiểu.
Hắn nói xong lại nhấp ngụm trà: “Còn nữa. Danh xưng “ta” và “ngươi” đó cô nên đổi ngay đi nếu không muốn bị trừ lương.” Lời cảnh báo lần 2.
Lý Tử Thất chớp chớp đôi mắt long lanh hỏi lại: “Vậy, phải gọi thế nào?”
“Tổng Giám Đốc-tôi giống như Hồng Anh, hoặc là, anh-em cho nhanh gọn.” Hắn nói xong liền ho khan hai cái đứng dậy đi ra ngoài bỏ lại Lý Tử Thất ngơ ngẩn ngồi đó không hiểu ra sao.
Hoa Hoa khi trước cũng bảo nàng gọi anh em, nhưng nàng khi đó không quen miệng nên không sửa nổi. Từ bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-da-tien-tung/2850341/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.