Tôi cất đồ đạc trở vào trong hòm gỗ rồi, đóng lại, quay người kính cẩn chào. Trên giường bệnh một mệnh phụ ngoài bốn mươi, nét mặt ôn hoà, y phục trang nhã mỉm cười. Hầu gái đứng bên cạnh tiến lại gần rồi kéo chăn cho cao lên, chỉnh gối ngay ngắn và vén tóc mệnh phụ gọn gàng. Xong xuôi đâu vào đấy nàng ta đi trước mở cửa, khẽ khàng:
"Bẩm cậu."
Dưới giàn sử quân tử nở đỏ rực Lý An Tường nghe tiếng gọi liền lập tức quay đầu, dường như đã đứng đợi rất lâu. Thấy tôi đi từ trong phòng ra Tường lộ rõ vẻ sốt sắng, hỏi:
"Mẹ tôi không sao chứ?"
"Cũng không có gì quá đáng ngại, là chứng trưng hà(1)."
Tường gật đầu, trộm thở phào thành tiếng. Là bởi bệnh phụ nữ lại là người thân trong nhà không tiện tự chữa nên Tường mới nhờ đến tôi. Tôi miêu tả qua bệnh tình cho y:
"Trên bụng phu nhân có cục tích không cứng, ấn vào thì di chuyển, lúc tụ lúc tán, lúc lên lúc xuống, lúc đau lúc ngưng. Sắc mặt hơi xanh, lưỡi nhuận rêu mỏng, mạch trầm huyền, hẳn là do khí trệ mà thành. Duy chỉ có điều..."
Tường biết tôi khó nói liền ra hiệu ý tôi tiếp lời.
"Tinh thần phu nhân nhiều uất ức, chỉ e dù chữa bệnh cũng sẽ tái lại, cần đặc biệt cẩn trọng."
Tường như đang suy nghĩ, gật đầu rồi dẫn tôi ra ngoài.
Dọc lối đi trong phủ qua mấy gian nhà, đâu đâu cũng gặp kẻ ra người vào, hễ thấy ai tôi đều cúi chào song tôi cố tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447744/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.