"Nàng ấy đúng là người trong phủ nhưng không phải gia nhân hay nàng hầu, nàng ấy là vị hôn thê của tôi!"
"Vị-hôn-thê-của-tôi."
"Vị-hôn-thê-của-tôi."
"Vị-hôn-thê-của-tôi."
Câu nói của Lịch Vũ không chỉ thành công khiến cho điện Bồng Lai trở nên im ắng bội phần mà còn làm cho các vương lẫn các quan trợn mắt há miệng.
"Nàng ta... chẳng phải là sứ giả từng tới trại Phù Lan hay sao?" - Ngự Bắc Vương lắp bắp, dụi mắt mấy lần.
"Và cũng là học trò của Thừa Trần Uy?"
"Đã có hôn ước từ bao giờ?
"Người này thường thường đi bên cạnh Khai Phong Vương đấy ư?"
Tôi chết trân, nhất thời bị bủa vây bởi ngàn vạn câu hỏi không biết phải làm như nào mới phải. Một lời Lịch Vũ nói ra đã đánh đổ phòng tuyến tâm lý cuối cùng của tôi.
Cái gì cơ?
"Vị hôn thê"?
Phải chăng có hiểu nhầm gì, "vị hôn thê" thời này mang ý nghĩa khác? Tai tôi lùng bùng, hai tay ướt nhẹp mồ hôi cố bấu lấy thành ghế để đứng cho thật vững. Tôi không dám cử động cũng không dám lên tiếng đáp lời ai, chỉ len lén nhìn về phía chúa thượng. Long Đĩnh ngồi phía trên, đôi mắt đen sắc lạnh chằm chằm quan sát như thể sắp thả tôi xuống sông Cùng Giang làm mồi cho giao long ngay tắp lự. Hồi lâu sau thấy tôi vẫn im như phỗng, Long Đĩnh vẫy tay ra hiệu cho tôi ra giữa sân điện.
Biết đời mình đến đây là chấm hết, tôi lẳng lặng cúi đầu mà đi, tầm mắt không vượt mũi hài quá một gang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447737/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.