Tôi chỉnh lại quần áo, hất hàm hỏi:
"Sao? Ngươi có vấn đề gì với Hành Quân Vương à?"
"Đánh giá các vương không nằm trong quyền hạn của ta."
Tôi gật đầu nhưng dường như Bạch Vỹ vẫn còn đang chưa thoả, liếc xéo Minh Đề rồi giả lả:
"Sao lại là Hành Quân Vương chứ? Ngươi phải gọi là Kim tử vinh lộc đại phu kiểm hiệu thái úy Hoan Châu thứ sử."
Tôi tròn mắt:
"Có chức quan đấy hả? Dài quá, ta chưa từng nghe thấy."
Kỳ thực anh em Long Đĩnh nếu không phải kẻ chết người hàng thì có ai được ban chức sắc chứ?
Bạch Vỹ gật đầu cứng nhắc:
"Lúc đi sứ đã được vua Tống ban." (4)
Tôi ngây người:
"Thế được ban là tốt hay không?"
"Vâng mệnh nước đi sứ mà xin một chức quan, ý muốn nhờ tiếng để cầu may việc tư."(5)
Tôi liếc Bạch Vỹ một cái, câu trước vừa bảo "không nằm trong quyền hạn" mà câu sau đã đá xéo người ta. Chợt nhớ đến chuyện từng nghe Lịch Vũ nhắc Thiệu Việp dâng bản đồ xin vua Tống đánh Giao Chỉ, thử đoán xem bản đồ đấy từ đâu ra? Tình cờ thay Minh Đề lại được chính Thiệu Việp hộ tống về nước, xem ra không thể trách việc Bạch Vỹ không ưa Minh Đề rồi.
Đợi Minh Đề vào chùa thì Bạch Vỹ cũng rời đi. Tôi tha thẩn ở sân thêm một lúc nữa thì thấy một vị cao tăng râu bạc, tay chống tích trượng(6) đi vào chùa, bên cạnh còn có thêm một nhóm vài người, liếc qua cũng biết là có chức sắc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447723/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.