Tôi rảo bước trên đường lớn ngày một nhanh, nhắm tuyến đường đông nhất mà đi. Phía sau lưng tôi tiếng chân rầm rập của hai người kia gần hơn bao giờ hết. Tôi len vào giữa phiên chợ chiều, khắp nơi chỗ nào cũng là người đội thúng đội mẹt, gồng gánh bày biện rao bán đủ thứ từ rau củ đến cá tôm. Tôi ngoái đầu lại, hai người đàn ông cao to như hộ pháp cũng đang trừng đôi mắt hí lên. Con mẹ nó, tôi mà bị bắt được thì mỗi người đấm một nhát cũng đủ cho tôi siêu sinh rồi. Vừa vặn có một xe trâu thồ mía đi qua chắn ngang, tôi hét to "Cướp! Cướp!" rồi co giò chạy trối chết!
Cả chợ nhao nhao như ong vỡ tổ, kẻ chen người lấn ngơ ngác không hiểu gì. Hai kẻ kia biết bị phát giác, lật đật chạy theo tôi. Tôi cắm đầu cắm cổ lao về phía trước. Trăm tính ngàn tính chắc chắn chúng không tính được tôi lại chạy vòng tròn ngược về chùa Nhất Trụ ban nãy.
Chẳng phải trong phim lúc nào cũng ra rả "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất" đấy sao?
Tôi lao qua bậc thềm vào chùa nhanh đến mức tự thấy bóng người đứng bên cạnh xẹt ngang như tia chớp. Chùa đã vãn gần hết người, tôi lủi dần vào sâu trong sân, nấp sau cột bảo tràng, đi giật lùi phòng vệ.
Ơ, nhưng sao không lùi được nữa nhỉ?
Tôi ngơ ngác quay lại, mặt đập vào vòm ngực rắn chắc của người đàn ông đối diện. Anh ta đứng chắp tay sau lưng, dáng người cao lớn che đi vầng tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447724/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.