Kinh thành Hoa Lư chủ yếu là nơi tập trung của vua quan, cùng lắm ở vòng ngoài thành bảo vệ còn có thêm mấy ngàn binh lính. Ngoài việc họp chợ ngày hai buổi sáng chiều hay những dịp hội hè lễ lạt, gần như hiếm khi có dân chúng vào thành. Cũng chính vì vậy mà một kẻ ham vui như tôi hễ nghe ở đâu có chuyện gì thú vị tập trung đông người là nằng nặc đòi đi bằng được.
Ví như hôm nay, không rõ là ngày lễ nào của Phật Giáo nhưng cả Giáo thụ, cô Nhạc Hà và Lý An Tường đều sửa soạn tươm tất, ngó ra ngoài cửa thì thấy người nườm nượp đổ về chùa Nhất Trụ(1) nên tôi giả vờ mình đã luyện chữ xong, bám gót theo Tường. Tường có giải thích qua loa về tên ngày lễ này rồi nhưng là tiếng Phạn, tôi nghe không hiểu. Phàm là ở đời cái gì khó quá mình nên bỏ qua, tôi cũng không có chấp niệm phải hiểu tường tận làm gì cả.
Đại Cồ Việt vừa bước ra khỏi 1000 năm Bắc thuộc, Nho giáo hay Lão giáo đã được truyền sang nhưng cả hai đều chưa được phổ cập rộng rãi trong dân chúng. Thời kỳ này Phật giáo đang thịnh trị, người người nhà nhà đều tôn sùng. Dễ thấy nhất là từ thời Vạn Thắng Vương Đinh Bộ Lĩnh đã đưa tăng sĩ vào hàng Thái miếu, định phẩm trật, nhiều tăng thống còn giữ chức vụ quan trọng trong triều đình. Nói xa lại phải nói gần, tôi đến Đại Cồ Việt chưa được bao lâu nhưng không nơi nào tôi từng đặt chân qua mà thiếu bóng dáng chùa chiền.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447722/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.