Tôi chửi thề vì không hiểu vì sao lại gặp Trần Chất và Lê Sương trong bộ dạng này, Trần Chất và Lê Sương thì kinh hãi tột độ như vừa thấy một con hổ biết nhảy dây. Khoảng sân phủ Tuyên uỷ sứ bỗng dưng trở nên im lặng một cách quỷ dị. Mất thêm mười giây nữa để Chất tát Sương một cú đau điếng, Sương thụi lại Chất một quả tím người rồi không ai bảo ai, cùng quay lưng đi thẳng ra cửa lớn như thể những gì đã qua chỉ là cơn ác mộng.
"Điên cả rồi!" - Khoé môi tôi giật giật liên hồi mấy cái.
La Đạc mặt cũng méo xệch, vừa lúc Đào cung kính đi ra:
"Bẩm Thái y sứ, phu nhân dậy rồi ạ."
***
Mọi sai lầm đều phải trả giá bằng tiền mặt.
Đợi buổi "trị liệu" của Linh An kết thúc, khi tôi đi ra ngoài cửa Tuyên uỷ sứ thì đã bị hai kẻ điên kia chắn đường rồi rinh thẳng đến tửu lâu. Chuyện không có gì phải giải thích nhiều, Trần Chất và Lê Sương cũng chẳng phải chưa từng nghe thấy mấy lời đồn đại trong doanh trại. Lệ phí để bịt miệng là bữa tiệc này cộng thêm cả chai rượu dâu tôi mang đến. Thôi thì tôi biết mình sai, không nên lừa trên gạt dưới, gian anh dối em trong khoảng thời gian lâu như vậy nhưng cũng quá đáng lắm! Ki cóp mãi mới được vài đồng bạc lẻ lại phải đem đi đãi mấy miệng ăn thế này.
Một bàn đủ món được bày sẵn lại gọi thêm mấy vò rượu, tôi tiếc rẻ liền lên tiếng:
"Các anh uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447721/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.