Lịch Vũ ngồi bên cạnh vẫn chăm chú sửa lại những nét chữ tôi vừa viết sai, tôi ngáp dài một cái rồi với tay lấy bó bạch đàn. 
"Đô chỉ huy sứ, người biết làm thuyền không?" 
"Thuyền?" - Lịch Vũ nhẹ nhàng hỏi lại, giọng có vẻ hơi ngạc nhiên. 
Tôi cười toe toét, phẩy phẩy mấy chiếc lá hình lưỡi liềm trước mặt y: 
"Đúng, để Đam làm cho người mấy chiếc thuyền nhé." 
Lịch Vũ không trả lời nhưng có tới tám chín phần là đồng ý. Tôi thành công di dời sự chú ý của y khỏi việc luyện chữ đến đau tay nhức mắt. Con người này dễ lừa như vậy sao có thể thống lĩnh cả một đội quân được nhỉ? 
Tôi cầm chiếc lá bạch đàn, gập một đầu lại, chia ba phần, khéo léo đan lại với nhau rồi trở ngược chiếc lá, làm tương tự. Thoáng chốc "chiếc thuyền" bạch đàn bé xinh đã hiện ra. Lịch Vũ bật cười: 
"Thuyền này sang sông được không?" 
"Người quá xem thường Đam rồi." - Tôi cong môi cãi lại, xắn tay áo lên rồi kéo Lịch Vũ đứng dậy - "Đi! Đam sẽ hạ thuỷ chiến thuyền này cho Đô chỉ huy sứ tận mắt chiêm ngưỡng!" 
Lịch Vũ nán lại, tôi tưởng có ý từ chối trò trẻ con nhưng y chỉ vươn người hái một chiếc lá sen to nhất, phẩy nhẹ cho nước rơi xuống hết rồi che lên đầu cho tôi. 
"Cẩn thận, ngoài trời nắng lắm." 
Tôi híp mắt giơ hai ngón cái lên làm dấu: 
"Người đúng là số một." 
Lịch Vũ không đáp lời, lẳng lặng đi bên cạnh tôi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447716/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.