Hạ chí vừa qua,
Tháng 6, sen trong đầm nở rộ. Lá sen xanh sẫm, nụ tròn nhọn mập mạp tựa bút lông thảo thơ đối chữ lên khoảng không biêng biếc một màu. Quá trưa, nắng chẳng còn gay gắt nữa, ve cũng thôi ra rả sớm chiều. Thi thoảng trong không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng cá đớp mồi, thảng hoặc, tiếng chim bói cá vừa vội vã lao xuống mặt nước, bắt lên một con đòng đong trắng bạc. Tôi nằm thẳng cẳng trong chòi, quần xắn lên đến tận đầu gối, miệng ngậm một cây cỏ may, tay vắt ngang che cho nắng khỏi chiếu vào mắt. Thật là một ngày tuyệt vời để thư giãn nghỉ ngơi tận hưởng cuộc đời.
"Nàng luyện chữ đến đâu rồi?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc tôi thất kinh, ngồi bật dậy rồi cầm lấy bút, thẳng lưng như từ nãy đến giờ vẫn đang chăm chỉ lắm. Lịch Vũ vừa quay trở lại đã phát giác ra sự lười biếng của tôi, chẳng nói chẳng rằng chỉ ngồi xuống bên cạnh, lật xếp giấy mới nguệch ngoạc được vài ba chữ ra rồi đặt lại. Tôi nhe răng cười gượng gạo:
"Người đã quay trở về rồi ạ, để Đam hầu trà."
Lịch Vũ không đáp, lẳng lặng đặt lên bàn mấy nhánh bạch đàn nở hoa trắng muốt:
"Chốc nữa nàng đem về cắm trong phòng."
Tôi ôm bó bạch đàn trong tay, hương thơm toả ra ngào ngạt. Lịch Vũ này từ khi nào lại có tâm tình bày biện thưởng hoa vậy chứ?
Thân vốn là một thư đồng chăm làm lại hiểu chuyện, chẳng dại gì mà tôi lại phá vỡ một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447715/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.