Sạ thẳng lưng đi đến bên Hoàng Thành Nhã. Lúc này tôi để ý thấy cả hai người đó trao đổi nhanh ánh mắt. Hoàng Thành Nhã đứng lên, nhường vị trí của mình cho Sạ rồi đứng ở phía sau.
Long Đĩnh sao vậy?
Chuyện liên quan đến thể diện Đại Cồ Việt sao y không can ngăn con trai mình?
Hoặc là y đã dự liệu từ trước, hoặc là tình thế đã tệ đến mức không thể nào vãn hồi. Để tiếng là một đứa trẻ bảy tuổi thua vẫn đỡ hơn là một kỳ thủ lẫy lừng đại bại.
Tôi đứng bên Lịch Vũ sợ đến mức không dám thở. Cái nắng oi bức Tháng 6 cùng cảm giác lo lắng kể từ lúc Sạ thế chỗ càng làm không khí trên sân ngột ngạt hơn.
Sạ còn chưa ấm chỗ Lăng Trị ngay lập tức dùng quân Sĩ đi nước cờ hiểm, một mũi tên trúng ba đích: vừa giải vây, phòng thủ lại cài cắm cho nước đi kế tiếp.
Tôi đứng không yên, cái lọng trong tay cũng vì thế mà run lẩy bẩy theo. Trái ngược lại với vẻ lo sợ của tất cả mọi người, Sạ bình tĩnh cắm Mã xuống đáy để thoát khỏi họng Pháo. Qua được một nước ai nấy thở phào. Nước đi bất đắc dĩ này coi như cũng là một giải pháp không đến nỗi.
Tiếp theo sau là những nước cờ khiến tâm trạng của tôi lên xuống theo đồ thị hình sin. Cả Lăng Trị lẫn Sạ vẫn đang chăm chú vào từng thế cờ. Khá lắm Sạ, tiếp được chừng đấy nước cờ đã là không tồi rồi. Cuối cùng Lăng Trị nổ Pháo chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447714/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.