Không!
Là ai cũng vậy. Thời điểm họ làm điều gì sai quấy thì đã chẳng thể nào vãn hồi. Với tôi đó chính là giây phút chấm dứt tất cả, có thể trong ký ức của tôi chỉ lưu giữ những phần tốt đẹp nhất và chỉ thế mà thôi, như một sợi dây bị cắt đứt, vĩnh viễn không thể nối lành.
Tôi và bố cũng như vậy.
Tôi vẫn sẽ nhớ ông, nhớ những kỷ niệm đẹp, nhớ những ngày hè tôi, chị gái và ông cùng lang thang khắp những ngọn đồi Cao Phong, nhớ những lần cùng nhau câu cá, nhớ những buổi ngồi đợi cuối giảng đường nhưng tôi sẽ không tha thứ.
Không tha thứ cho cho ông và người tình trẻ kia,
Càng không tha thứ cho ông và người đàn bà năm đó đã khiến mẹ suy sụp, rời đi sau cái chết của chị.
***
Hoàng hôn dần buông xuống.
Những chiếc lá ủ ê dần chìm vào ánh tịch dương đỏ thẫm sau một ngày mệt nhoài đón nắng. Tay ôm chặt bó bạch đàn, tôi nối gót phía sau Lịch Vũ mà đi. Y dẫn tôi dọc theo triền đê, ngang qua những cây dâu đỏ lừ quả chín, chầm chậm tản bộ bên ruộng dưa nhà ai chẳng rõ.
Tôi tiến lên một chút không cách Lịch Vũ là bao, khẽ khàng hỏi:
"Đam lai lịch bất minh, vì sao khi đấy người vẫn cho Đam cơ hội làm thư đồng?"
Lịch Vũ chắp tay phía sau, bâng quơ nhìn về hướng khác:
"Dùng người thì phải tin, mà đã không tin thì không dùng. (1)"
Thì đúng là Lịch Vũ có tin tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447717/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.