Bính Ngọ, Ứng Thiên năm thứ 13.
Tháng 6, mùa hạ, Sứ nhà Tống sang.(1)
Tôi ngồi cầm mấy viên ngọc xanh trắng trên tay hết quan sát tỉ mẩn lại đếm qua một lượt, nâng lên đặt xuống mấy bận, chà tới mức viên nào viên nấy sáng bóng không tì vết mà Sạ vẫn chưa xong việc. Vốn dĩ ván "ô ăn quan" này không kéo dài lâu tới vậy nhưng đang lúc then chốt lại có người tới tìm Khai Phong Vương thành ra tôi phải ngồi chờ.
"Bẩm điện hạ, người xem lễ phục này đã vừa chưa ạ?" - Cung nga đứng bên cạnh cúi thấp đầu, kính cẩn tâu.
Sạ nhìn mình trong gương đồng, bước đi thử vài bước rồi quay lại nhìn tôi, hỏi:
"Đẹp chứ?"
Đang ngồi chán nản chống cằm, vừa nghe thằng bé hỏi tôi liền đứng bật dậy vỗ tay đôm đốp xu nịnh cùng nụ cười không thể nào khoa trương hơn:
"Trần gian Đam chưa từng thấy có ai mặc lễ phục đẹp hơn người. Người mặc đẹp nhất, đứng thứ nhất chắc chắn là người!"
"Thế phụ hoàng thì sao?" - Sạ nhếch môi.
Tôi chết lặng, biết mình vừa lỡ lời liền mím môi, cun cút đi đến bên cạnh Sạ thỏ thẻ:
"Vậy thì điện hạ xếp thứ hai, người đứng nhất là chúa thượng."
Không phải nói gì thêm, thằng bé phì cười trước bộ dạng hèn hạ của tôi. Nhân lúc vị "điện hạ" kia đang dễ tính tôi liền hỏi:
"Bẩm Khai Phong Vương, Đam tưởng người chưa đến tuổi quan lễ, mặc như thế này cũng được sao?"
Sạ không trả lời tôi vội, đi vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447707/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.