Trước cửa điện Long Lộc bày đến bốn mươi, năm mươi chum đất nhỏ. Chum nào chum nấy đậy nắp kín mít, xếp đều tăm tắp thẳng hàng. Sạ vừa ra tới nơi đám thân quân đã khiêng đến một bàn lớn, cung nga lần lượt bày bát sứ tráng men trắng lên trên, để thẻ gỗ đề tên phía trước. Liền đó một bà vú già mang đến một bát cơm trắng, tôi hơi khó hiểu quay sang hỏi:
"Bẩm điện hạ, rốt cục là thứ gì vậy ạ?"
Sạ không đáp lời, đi gần lại rồi mở nắp chum gần mình nhất, ngay lập tực một mùi nồng đậm xộc vào khứu giác. Tôi nheo mắt nhìn, lễ vật tiếp sứ thần nhà Tống lẽ nào lại là... nước mắm sao?
Sạ có vẻ hài lòng với chất lượng của chum nước mắm đầu tiên, sai người đổ ra mỗi bát một ít theo đúng thứ tự. Từ ngày lưu lạc đến đây tôi đã gặp không ít điều lạ kỳ, cũng đã vận dụng hết toàn bộ kiến thức trong quyển "Mười vạn câu hỏi vì sao?" nhưng chỉ tính riêng việc này đã xứng đáng để quyển sách kia phải có thêm một cơ số trang phụ lục.
"Chị muốn hỏi gì thì hỏi đi." - Thấy điệu bộ đứng ngồi không yên của tôi Sạ bảo, mắt vẫn chăm chăm theo dõi kẻ dưới làm việc.
Được lời như cởi tấm lòng, tôi đứng thật gần Sạ, cố gắng nói bé nhất có thể để không ai nghe thấy.
"Đam không hiểu lắm, tại sao lễ vật lại là nước mắm ạ?"
Sạ chỉ cho cung nga mấy bát để gần mình, sắp xếp cho mọi người làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447708/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.