"Mang vào nhà bếp, nấu món gì thì tuỳ nàng." 
Tôi nhìn mấy sinh vật đang còn sống nhảy nhót loạn xạ kia bỗng cảm giác không muốn xuống tay, cụp mi mắt ỉu xìu. Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, Long Đĩnh hỏi: 
"Nàng không muốn giết chúng à?" 
Tôi lưỡng lự rồi lắc đầu. 
"Đam không muốn." 
"Vậy thịt ếch có ngon không?" 
Tôi lại nghĩ: ếch xào lăn, ếch chiên nước mắm, ếch om chuối đậu, ếch rang muối... không món nào không hấp dẫn nên đành miễn cưỡng gật đầu: 
"Dạ ngon ạ." 
Long Đĩnh đi chầm chậm, với tay lên trời bâng quơ hái xuống một bông hoa mướp, xoay qua xoay lại vài lần rồi thả rơi xuống mặt đất: 
"Nàng có thể tự quyết định chọn lợi ích của mình hay lợi ích của những con ếch kia. Nếu quyết định thả, hãy thả ngay. Nếu muốn giết, phải giết bằng hết." 
Tôi nghe giọng điệu y nói dường như không phải đang nói về lũ ếch này. Hàm ý của Long Đĩnh qua giọng điệu rõ ràng đến mức dù tôi là một kẻ ngốc cũng có thể đoán ra. Tôi không nhịn được, hỏi lại: 
"Dạ bẩm, có nhất thiết phải giết sạch họ không?" 
Long Đĩnh nhìn tôi bằng đôi con ngươi đen sẫm, khuôn mặt anh tuấn nhưng không giấu được những nét ngang tàng: 
"Cần! Cần tính toán tất cả những điều ác phải làm và thực hiện chúng cùng một lúc để không lặp lại thường xuyên nữa. Nếu không cần liên tục trấn an con dân, ta có thể thu phục và cai trị bằng những điều khác."(2) 
Tôi đứng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447643/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.