Long Đĩnh thở dài: 
"Nàng nghỉ ngơi đi." 
Long Đĩnh đứng dậy toan bước đi, hai tay tôi run run nhưng vẫn khẽ níu gấu áo y lại, hỏi nhỏ: 
"Chúa thượng có thể ở lại đây thêm một chút không?" 
Trong giây lát tôi cảm thấy người đàn ông cao lớn trước mặt mình sững lại. Phải chăng là hành động vô thức kia của tôi đã vượt quá giới hạn? Tôi cụp mi mắt, trong phòng lặng như tờ, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng bấc nến cháy tí tách không thôi. 
Long Đĩnh quay người, không nhìn tôi mà chỉ ngồi xuống ghế, hỏi: 
"Nàng có chuyện gì?" 
"Nếu không phiền người có thể cho Đam hỏi đã bắt được kẻ đó chưa?" - Tôi nhỏ giọng. 
"Đã bắt được ba kẻ tình nghi, vẫn cần đợi nàng khoẻ để xác nhận danh tính của chúng." 
Tôi cắn môi, chắc chắn nếu chuyện mà Long Đĩnh phải chờ đợi tôi tỉnh lại để xác nhận thì không phải chuyện cướp bóc thường tình. Lẽ nào còn có nguyên nhân sâu sa hơn? Tôi chống tay ngồi dậy, không khỏi cau mày vì cơn đau mà vết tương mang lại. 
"Dạ bẩm, phải chăng có ẩn tình gì liên quan đến nước Đại Lý?" 
Long Đĩnh không trả lời tôi chỉ đứng dậy, xếp lại chăn gối phía sau rồi đỡ tôi nằm xuống. Lẽ đương nhiên bạo chúa bảo tôi nằm thì có cho thêm mười rương vàng tôi cũng không dám ngồi, liền răm rắp nghe theo. 
Y kéo chăn xuống, đưa tay vào phía trong. Tôi trợn mắt nhìn nhưng không dám phản kháng, Long Đĩnh chỉ vừa chạm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447497/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.