Bạch Vỹ dâng lên một ly trà còn nghi ngút khói, Long Đĩnh tỏ vẻ rất nhàn nhã thưởng thức. Trước mặt kia có ba kẻ tình nghi đã bị bắt lại sau khi đuổi theo từ hiện trường, chắc chắn sẽ có ít nhất một kẻ trong số chúng là thủ phạm. Theo những gì tôi được biết từ La Đạc thì khi được hỏi, người Đại Lý bao giờ cũng nói dối còn người Hoa Lư sẽ luôn nói thật. Tôi cố gắng suy nghĩ, vậy giờ phải làm thế nào để biết ai mới là người Đại Lý đây?
"Anh không nhớ gì à?" - La Đạc quay sang thì thầm với tôi.
"Tôi mà nhớ được thì còn phải đứng đây hay sao?"
Vậy là cả hai nín thít.
Long Đĩnh nhấp một ngụm trà, rất thong thả hỏi người thứ nhất:
"Ngươi là ai?"
Tên kia khấu đầu liên tục, mồm liến thoắng nói không ngừng.
"Hắn ta nói cái gì vậy?" - Tôi lắng tai nhưng không tài nào luận được hắn đang nói gì đành quay sang hỏi La Đạc
"Bị ngọng thì phải." - Đạc nhún vai.
Long Đĩnh coi như không có gì, quay sang hỏi hai người còn lại:
"Các ngươi hiểu hắn nói gì chứ?"
"Dạ hiểu." - Cả hai tên còn lại đồng thanh.
Long Đĩnh quay sang hỏi người thứ hai:
"Hắn ta vừa nói gì vậy?"
Người kia khấu đầu, kính cẩn tâu:
"Bẩm chúa thượng, anh ta nói mình là người Đại Cồ Việt."
Tra khảo kiểu gì kỳ lạ vậy?
Tôi vẫn chưa hiểu ý đồ của Long Đĩnh. Chẳng phải trong phim nếu không đe doạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447498/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.