Gươm được tuốt ra, sắc lạnh. Âm thanh vừa lạnh lẽo vừa man rợ khiến tiếng kêu la của tôi như khản đặc lại.
"Phụp" một tiếng, tôi ngã sóng soài trên nền đất.
Tôi cảm nhận rõ cảm giác vai mình đau nhói cùng một thứ chất lỏng ấm nóng đang rỉ dần.
Tôi biết mình đã bị chém.
Tôi biết mình khó lòng mà thoát khỏi kiếp nạn này được.
Trong con ngõ nhỏ vắng người qua lại, nắng chỉ đủ chiếu sáng nhờ nhờ một góc, gió bấc hun hút thổi buốt thấu đến tận xương tuỷ. Tiếng chân nặng bình bịch của tên sát nhân kia ngày một gần hơn bao giờ hết. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, tôi vô thức lết mình lùi lại phía sau, dấu máu đỏ bê bết tưới ướt nền đất nứt toác ra vì khô cằn.
Một lần nữa kiếm lại vung lên, sáng loà.
"Bắt lấy hắn!"
Tiếng tri hô vang lên rõ mồn một. Từ đằng sau một toán người đầu đội mũ tứ phương bình đỉnh rầm rập lao đến. Tên kia dùng hết sức đạp tôi một cái thật mạnh rồi bỏ chạy về phía cuối đường. Tôi gục xuống, hai tay ướt đỏ máu tươi.
Một người trong đám lính tiến lại gần bế xốc tôi lên. Tôi nén cơn đau xuống, kéo áo y thều thào:
"Phủ Chỉ huy sứ, ta là người phủ Chỉ huy sứ."
***
Tôi xoay nghiêng người cho đỡ mỏi, một cảm giác đau buốt từ vai truyền lên tới tận đỉnh đầu khiến tôi không thể nào cầm lòng được mà rên lên khe khẽ, chân tay nhất thời lạnh ngắt đến không cử động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447496/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.