"Một chốc nữa, Đam chưa từng nướng bánh bằng loại lò này. Khi nào tổ tiên trong tiềm thức mách bảo bánh chín thì hẳn đã ăn được." 
Sạ nhếch môi: 
"Tổ tiên chị có đáng tin không đấy? Ta toàn thấy chị có những hành động sai lầm." 
Mặt tôi ngắn tũn. Ừ, hẳn là vậy. Ở thời này thì tổ tiên nhà tôi còn chưa sinh ra thì lấy ai mách bảo tôi được? Vừa văn vú nuôi cùng một cung nga bước vào kính cẩn: 
"Bẩm điện hạ, đã đến giờ dùng thiện." 
Sạ gật đầu: 
"Chị đợi ta, ta về điện Long Bộc thay đồ rồi sẽ quay lại ngay. Chị cứ ra đó trước." 
"Được, Đam chờ người!" 
Sạ gật gật đầu uể oải. 
Tôi đứng dậy phủi phủi quần áo cho thật tươm tất gọn gàng. Trời đã tối rồi nhưng vẫn chưa thấy ai đến báo Long Đĩnh đã hạ chỉ cho tôi được trở về. Nếu muộn quá tôi sợ Lịch Vũ sẽ lo lắng mất. 
Một cung nga dẫn tôi đi mấy vòng tới lầu Đại Vân. Lầu Đại Vân là nơi để vua thưởng mây ngắm trăng, sao hôm nay Sạ lại dùng thiện ở đây nhỉ? Tôi ngồi lên thành gỗ, tựa đầu vào cột hít sâu một hơi. Đã mấy ngày rồi tôi mới được an nhàn thanh thản như thế này. 
Gió hiu hiu thổi, trăng tà tà lên. 
Đại Vân lâu ngói xây cong vút, mỗi đầu đều lấy chim phượng làm tổ vật, dưới đất lát gạch hoa sen. Ánh trăng bàng bạc trải trên nền đất, trong phút chốc khiến cho trăm nghìn đoá sen dưới chân tôi như bung nở. Ánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447485/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.