Thì không có gan hỏi Long Đĩnh nên mới dắt díu nhau ra đây, ai ngờ còn bị Sạ dội cho một gáo nước lạnh. Đến đây thì thằng bé có vẻ không đủ kiên nhẫn nữa, quay lưng bỏ đi mặc cho ba vị hoàng hậu kia đứng im như tượng. Tôi hú hồn hú vía, chạy theo Sạ xoắn xuýt:
"Điện hạ, người nói chuyện với người lớn như vậy là không được đâu. Mau mau lại thỉnh tội nếu không sẽ to chuyện mất."
"Người lớn? Người nhiều nhất mới chỉ hơn ta mười một tuổi mà gọi là người lớn?"
"Ha... cái này không thể nói như vậy được! Có thể tuổi tác không chênh lệch là bao nhưng xét về vai vế, chẳng phải người vẫn phải gọi một tiếng mẫu hậu ư?"
Sạ đột nhiên đứng lại, ngước mắt lên nhìn tôi.
"Mẫu hậu nào chăm chăm giành nhau chăm sóc hoàng tự chỉ vì quyền lợi của bản thân và gia tộc? Nếu không phải vì cả ba người đấy không thể có con thì chắc có chết cũng chẳng thèm đoái hoài đến ta."
"Không thể có con"? Sạ nói như vậy là có nghĩa gì? Chẳng phải Long Đĩnh trong lịch sử chép là kẻ hoang dâm vô độ sao? Với "tần suất" đấy thì nhẽ ra phải con đàn cháu đống chứ nhỉ? Chà chà, ngay từ lúc biết Long Đĩnh chỉ có duy nhất một người con trai tôi đã nghi nghi rồi. Ở thời phong kiến này lại có bốn vợ thì dăm bảy đứa là chuyện thường tình. Ấy vậy mà chỉ có mỗi Sạ, Sạ còn lai lịch bất minh, chỉ mới được đưa về cung cách đây không lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447484/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.