Sức khoẻ của tôi dạo này không ổn định lắm song vì công việc bộn bề nên cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Cơn sốt nhẹ dai dẳng suốt mấy ngày kể từ khi đi đỉnh Minh Long hái thuốc nhưng sang đến hôm nay thì người lúc nóng lúc lạnh, cổ khản đặc đau rát. Thấy tôi ngồi má đỏ phừng phừng, hai mắt lờ đờ không học nổi một chữ Tường tiến lại bắt mạch cho tôi:
"Ốm thế này thì anh về nghỉ đi."
Tôi phẩy tay:
"Chắc chỉ cảm lạnh một chút, lát tôi còn có việc."
Tường ngồi xuống nhìn mấy chữ vừa nguệch ngoạc vừa run rẩy của tôi, nhẹ nhàng bảo:
"Càng ngày càng giống đàn ông đấy."
"Giống cái gì?" - Tôi giật mình thon thót.
"Giọng nói. Hay bây giờ anh mới vỡ giọng?"
Tôi sờ tay lên cổ thử hát "ê" "a" vài tiếng, quả thật ốm thôi mà chất giọng oanh vàng thánh thót của tôi chuyển thẳng sang Basso profondo(1) rồi. Éo le như vậy chẳng biết nên khóc hay nên cười đây.
Tường để tôi luyện chữ thêm một chốc nữa rồi bỏ xuống bếp, lát sau mang lên một bát cháo trắng loãng cùng bát thuốc đã sắc xong. Tôi đón bát cháo nóng hôi hổi từ tay Tường mà hai mắt không khỏi rưng rưng:
"Trưởng tràng quả thật đầy khả ái và ngây ngất lòng người. Từ bi bác ái, tình thương người vô biên, Đam tôi không biết lấy gì đáp trả."
"Ăn nhanh lên đi tôi đưa anh về nhà."
Tôi lắc đầu quầy quậy:
"Tôi ở đây, lát qua nhà Chưởng thư ký chẩn mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447459/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.