"Lão đại!"
Sở Tiêu mở cửa phòng bệnh đi vào, nhanh như chớp Kỳ Thừa Doanh ở trên người Quân Lăng liền vụt ra, giống con ếch nhảy 'tỏm' xuống nước, nàng ngồi ngoan như đứa trẻ bị bắt quả tang đang ăn vụng.
Dù vẫn còn chút đỏ mặt vương lại trên đồi gò má nhỏ nhưng cũng may nàng không xoay ra mà xoay vào trong giả vờ như đang bận ăn sáng, tai vẫn chăm chú lắng nghe Sở Tiêu định báo cáo chuyện gì.
Quân Lăng không nói gì ngồi im ở đó chờ khi Sở Tiêu đi đến, cung kính cúi đầu rồi báo cáo, trước đó cậu không quên liếc nhìn Kỳ Thừa Doanh tỉnh lại từ bao giờ.
"Lão đại, tàu chở dầu của chúng ta xảy ra chút vấn đề, thuyền trưởng báo lại là trường hợp khẩn cấp!"
Kỳ Thừa Doanh cho miếng sủi cảo vào miệng, vừa nhai vừa nghe Sở Tiêu nói chuyện cùng Quân Lăng.
Hắn đưa mắt nhìn nàng một cái rồi đứng lên, Kỳ Thừa Doanh vươn tay nắm lấy bàn tay người đàn ông như sợ rằng nếu lần này hắn rời đi cả hai sẽ không còn gặp lại nữa, dù rằng nàng rất tin tưởng năng lực giải quyết vấn đề của vị lão đại này.
Thế nhưng, có những việc 'thân bất do kỷ mà chẳng ai nói được.
Quân Lăng nhìn Sở Tiêu: "Ra ngoài trước đi!"
Sở Tiêu gật đầu lui ra.
Chờ khi Sở Tiêu đi rồi, Quân Lăng ngồi lại xuống ghế vậy mà cô gái vấn không buông tay càng nắm càng chặt.
"Doanh!" Quân Lăng gọi tên nàng.
Thanh âm trầm thấp quen thuộc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-tinh-manh-me-chiem-doat-manh-me-yeu/3598425/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.